Chương 30: Muốn Tạo Phản Sao (2)

Đương nhiên, có thể phi thăng lên được hay không thì bọn họ không biết, nhưng nếu có được linh lực, thì đúng là có thể kéo dài tuổi thọ.

Đối với những người nắm trong tay quyền lực như họ, sau khi tận hưởng chán vinh hoa phú quý rồi thì chẳng phải sẽ muốn trường sinh bất lão sao?

Xích Luyện Châu là thứ dẫu tốn ngàn vàng cũng khó cầu được, các thế lực trong sáng ngoài tối đều muốn tranh đoạt Xích Luyện Châu. Thậm chí chỉ cần trên giang hồ xuất hiện một bụi Xích Luyện Châu thì chắc chắn sẽ tạo nên một trận mưa máu gió tanh.

Nhưng, trong quốc khố của Tĩnh Quốc không hề có Xích Luyện Châu dù chỉ một gốc.

Trên điện ai nấy đều hoảng sợ, ai cũng hiểu vì sao Lương Hồng Tùng cố ý nói như vậy.

Ông ta đang muốn ép buộc Bùi Nghiên Đình.

Bùi Nghiên Đình vừa dẹp yên được Sí tộc trở về, nhưng không có dâng nộp Xích Luyện Châu… Vấn đề này không bình thường chút nào.

Đoạt được Xích Luyện Châu mang về nhưng lại không dâng lên cho bệ hạ, là muốn làm gì đây?

Nếu bị ghép tội danh khi quân, muốn chặt đầu của hắn thì cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Lương Hồng Tùng nhìn Bùi Nghiên Đình, ông ta muốn nghe xem Bùi Nghiên Đình sẽ giải thích như thế nào.



“Đương nhiên là tìm được rồi.” Ai cũng không ngờ Bùi Nghiên Đình lại thẳng thắn đưa ra một đáp án như vậy.

Lúc này, mọi người trong đại điện đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Bùi Nghiên Đình.

“Hả? Tìm được rồi?” Lương Hồng Tùng khá ngạc nhiên, quay đầu niềm nở nhìn về phía Bùi Nghiên Hạo: “Bệ hạ có thể cho chúng thần chiêm ngưỡng cây Xích Luyện Châu mà Vương Gia mang về không?”

Mọi người trong đại điện đều len lén lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lương Hồng Tùng muốn từng bước ép chết Bùi Nghiên Đình.

Nhìn Bùi Nghiên Đình như thế này, hẳn là không giao nộp Xích Luyện Châu cho hoàng thượng. Ông ta còn muốn hoàng thượng lấy cây Xích Luyện Châu ra, đây chẳng phải là đang vỗ vào mặt hoàng thượng và Bùi Nghiên Đình sao?

Huynh đệ trong nhà cãi nhau, với gia tộc bình thường chỉ là chuyện nhỏ nhưng trong hoàng thất lại là chuyện vô cùng lớn!

Bùi Nghiên Hạo nhìn về phía Bùi Nghiên Đình, ánh mắt hoang mang không biết xử lý như thế nào, cho thấy hắn không hay biết chuyện Xích Luyện Châu.

“Không cần hỏi bệ hạ nữa, bản Vương không hề nộp cho bệ hạ.” Lời nói của Bùi Nghiên Đình khiến mọi người trong đại điện xôn xao.

Cho dù Bùi Nghiên Đình dẹp yên được Sí tộc làm loạn, đồ đoạt được cũng nên dâng nộp cho hoàng thượng.



Không thể nói mọi người trong đại điện đều trung thành với hoàng thượng, kẻ có dã tâm cũng không ít. Nhưng người dám trắng trợn làm như Bùi Nghiên Đình thì không có, chỉ có mình hắn thôi!

Đây là trực tiếp muốn tạo phản cướp ngôi sao?

“Vương gia võ công cao cường, thông qua lần dẹp loạn này, hẳn là danh tiếng vang xa.” Trong không khí căng thẳng như vậy, Lương Hồng Tùng lại khen ngợi Bùi Nghiên Đình như thế.

Ông ta muốn ám chỉ cái gì, còn cần phải đoán hay sao?

Võ công thì cao cường rồi, muốn dùng Xích Luyện Châu để tu luyện linh thể không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Bùi Nghiên Đình cười lớn: “Lương Hồng Tùng, sao ông cứ phải vòng vo như thế? Không phải ông muốn nói bản Vương đã nuốt cây Xích Luyện Châu, tự mình rèn luyện linh thể, tu luyện linh lực, kéo dài tuổi thọ!”

“Vương gia nghĩ như thế sao?” Lương Hồng Tùng cười một tiếng nói: “Cây Xích Luyện Châu quý giá như vậy, vương gia không dâng lên cho Hoàng thượng, tại sao lại giữ cho riêng mình?”

Không phải đã lộ rõ lòng lang dạ sói rồi sao?

“Nếu bản Vương nhớ không nhầm, trong phủ Trấn Quốc công hình như cũng có một cây Xích Luyện Châu phải không?” Bùi Nghiên Đình nhíu mày cười nói: “Sao ông không dâng lên cho bệ hạ?”

“Vương gia, hai chuyện này khác nhau.” Lương Hồng Tùng nói: “Không lẽ ngay cả chuyện này ngài cũng không phân biệt được sao?”