Chương 7

Bởi vì tôi muốn nhìn thấy em.....

Kết thúc ngày chủ nhật hẹn hò, kỳ thật Lý Đình cả ngày đều đợi Liên Ngọc Cảnh gọi tới, kết quả cô về đến nhà, một tin nhắn đều không có. Lý Đình không thấy được Liên Ngọc Cảnh nên cảm thấy bất an, còn sợ cô đối với sự tồn tại của bản thân chỉ là để thỏa mãn thân thể.

Liên Ngọc Cảnh muốn cô luyện tập nhiều đề toán, cô mỗi ngày đều làm ít nhất bảy đề. Nỗ lực như thế mà lại không có được “Hồi báo” hoặc “Đáp lại”, trong lòng sinh ra cảm giác bị lừa gạt, phản bội. Nhưng mà trên thực tế, cô mới chính là cái kia tội nhân không thể tha thứ. Lý Đình ghé vào trên bàn, nước mắt tuôn không ngừng, thẳng đến khi người phụ nữ làm cô khóc thút thít cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.

"Em đang khóc sao?"

Lý Đình do dự vài giây mới tiếp điện thoại, Liên Ngọc Cảnh không phải trực giác quá cường mà bởi vì nghe được tiếng khóc nức nở của cô.

"Sao em khóc?"

Lý Đình không phải không nói nên lời mà sợ chính mình mở miệng liền nghẹn ngào, sẽ càng khóc đến lợi hại hơn.

"Bởi vì bạn gái cũ của tôi sao?"

Liên Ngọc Cảnh thẳng thắn chọc tâm tư của cô, Lý Đình nắm chặt di động, nước mắt thi nhau rớt xuống. Liên Ngọc Cảnh ở đầu dây bên kia thở dài, nói thật cô vốn không nghĩ sẽ cùng người nhỏ tuổi yêu đương, sợ gặp phải loại tình huống như thế này - tự suy nghĩ vớ vẩn, loạn tưởng quá nhiều. Nhưng không có biện pháp, cô chính là để ý nữ sinh bé nhỏ hay suy nghĩ nhiều này, cô không thể gây áp lực tình cảm với Lý Đình.

"Tôi đã chia tay lâu rồi, mọi chuyện đều đã là quá khứ, tôi thậm chí còn không nhớ rõ người cũ trông như thế nào nữa."

Liên Ngọc Cảnh an ủi, Lý Đình khổ sở hơi chút hòa hoãn xuống.

"Đừng khóc nữa, ngày mai em tới trường sớm một chút."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi nhớ em, muốn nhìn thấy em sớm một chút."

Liên Ngọc Cảnh là người không thích quanh co lòng vòng, cô muốn cái gì sẽ nói thẳng ra như thế.

Lý Đình khóc rồi lại cười, gương mặt phiếm hồng, kỳ quái Mân Hạo rõ ràng cũng nói qua những lời nói này, nhưng vì sao từ trong miệng Liên Ngọc Cảnh nói ra cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Lý Đình nói đã biết, Liên Ngọc Cảnh chúc ngủ ngon, nói cô có việc cần làm, em không nên thức đêm, sau đó cúp điện thoại. Lý Đình biểu tình oán trách xem di động, cô chán ghét người phụ nữ này nói chuyện quá ngắn gọn, một chút lưu luyến đều không có.

Nhưng sau lại lại nghĩ Liên Ngọc Cảnh sao phải đối với cô lưu luyến không rời, người yêu của mình là Mân Hạo mới đúng, hai người rốt cuộc tính là cái gì, Lý Đình thực bối rối, suy nghĩ hơn một ngàn lý do từ chối, nhưng mà vừa thấy cô liền rối loạn, không có đầu óc, cho dù có nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của Liên Ngọc Cảnh.