Chương 6

Đó là chuyện của nhiều năm về trước. Liên Ngọc Cảnh căn bản không để trong lòng, chỉ là một chút rung động của năm tháng tuổi trẻ. Bạn gái cũ của cô là bạn học cùng lớp ở trường Sư Phạm. Liên Ngọc Cảnh đã quên lý do thích người này, bởi lẽ hai người quen biết nhau đã lâu, từ thời học sinh đến khi trở thành giáo viên. Vốn dĩ Liên Ngọc Cảnh còn dự định kết hôn, nhưng may mắn sao ý nghĩ bị dập tắt do gia đình bạn gái cũ vô pháp tiếp thu tình yêu đồng tính.

Việc này Liên Ngọc Cảnh không biết nên phản ứng như thế nào, tự hỏi vài giây, sau bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi thì chia tay."

Liên Ngọc Cảnh phi thường dứt khoát, cô không nhớ rõ đối phương ngay lúc đó biểu tình, dù sao tình cảm lúc đó không sâu đậm. Cô đem bạn gái cũ đồ vật trả lại hết, trừ bỏ trên tường bức họa chòm sao Song Tử. Kỳ thật đó là lén chủ nhà vẽ, hiện tại lại muốn bắt xoá rớt sơn lại, Liên Ngọc Cảnh không chê phiền toái, sở dĩ sẽ kéo dài tới hiện tại, không phải bởi vì lưu luyến bạn gái cũ, đơn giản là lúc ấy cô quá bận , dạy học rồi đi học thạc sĩ, còn muốn xử lý nhiều việc. Vội vội vàng vàng một năm rồi lại một năm đi qua như thế, chỉ có ngẫu nhiên đêm khuya tĩnh lặng, Liên Ngọc Cảnh một mình đi siêu thị mua bia về nhà uống, thời điểm đó sẽ hơi chút chú ý, rốt cuộc lấy góc độ khách quan xem, xác thật họa không tồi, trên cơ bản có thể để trang trí.

Lý Đình sẽ không có thuật đọc tâm, đương nhiên không biết Liên Ngọc Cảnh sớm đã quên đi đoạn cảm tình kia, chỉ thấy được cô lưu lại bức họa hiển nhiên là không thể quên được kia đoạn tình yêu say đắm, tâm tình trở nên uể oải, lại không dám truy hỏi, không, là cô không tư cách chất vấn Liên Ngọc Cảnh

loại sự tình này, hai người lại không có chính thức yêu đương còn không phải là người yêu của nhau.

Ăn xong mì sợi, nghỉ ngơi một thời gian, Lý Đình cố nén cảm xúc không khóc, cùng Liên Ngọc Cảnh hôm nay làʍ t̠ìиɦ lần cuối rồi mới được về nhà. Mặc tốt quần áo, Lý Đình thất hồn lạc phách rời đi, thân thể gầy nhỏ dưới ánh đèn đường thực rõ ràng. Liên Ngọc Cảnh biết Lý Đình nhất định để ý chuyện bạn gái cũ của cô chỉ là chịu đựng không hỏi. Liên Ngọc Cảnh gãi gãi đầu, đẩy đẩy mắt kính, kêu Lý Đình một tiếng. Lý Đình bị dọa nhảy dựng, chậm rãi xoay người muốn hỏi chuyện gì, Liên Ngọc Cảnh tiến lên ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán.

“Pi.”

Lý Đình mặt đỏ. Ở Liên Ngọc Cảnh mềm mại trong lòng ngực, ngửi được trên người cô mùi hương nhàn nhạt, Lý Đình mọi bất an đều được trấn an.

“Hôm nay môn toán em làm sai rất nhiều đề, về nhà nhớ làm lại.”

Liên Ngọc Cảnh bình tĩnh nói, Lý Đình nắm chặt nắm tay, mối quan hệ hai người thật khó nói, không thể nào lý giải.

"Ngày mai em ...." Cùng với Mân Hạo đi hẹn hò. Lý Đình nói không nên lời, nghĩ nói như thế là muốn kí©h thí©ɧ Liên Ngọc Cảnh, làm cô vì mình mà ghen tuông. Đây thực là hành vi ấu trĩ, nhưng không có biện pháp, cô không khống chế được chính mình.

“Tôi biết, nhớ cẩn thận an toàn ”

Thẳng thắn mà nói Liên Ngọc Cảnh đã sớm ăn dấm của Lý Đình cùng Trần Mân Hạo. Lúc Lý Đình còn không có phát giác, Liên Ngọc Cảnh ngay từ đầu đã giãy giụa qua, dựa vào chức nghiệp luân lý đạo đức, cô không thể đối với học sinh có ý niệm tình yêu này, hơn nữa vị thành niên là phạm tội, nhưng kết quả là thua trận khi biết Lý Đình có bạn trai. Bởi vậy hại cô mất khống chế, hoàn toàn mất đi lý trí. Liên Ngọc Cảnh lúc này sẽ nói tôi biết mà không phải nói em không thể đi, là bởi vì cô tu dưỡng tốt, nhẫn nại không phát điên, nhưng không có nghĩa cô sẽ không để bụng. Đáng tiếc Lý Đình sẽ không nghĩ đến nhiều mặt như vậy, liền đơn phương nhận định Liên Ngọc Cảnh đem cô trở thành đối tượng giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi. Cô thất vọng, khổ sở, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm ngùi tiếp thu.

---

“Này tớ không biết.”

Mân Hạo trả lời thật nhanh, cười khổ nhíu mày, cậu đối với thiên văn, ngôi sao hoặc chòm sao đều không có hứng thú, chưa từng nghiên cứu qua. Lý Đình gật đầu, vấn đề này là “Dương đông kích tây”, che giấu chính mình cùng bạn trai đi hẹn hò nhưng trong lòng lại nghĩ đến Liên Ngọc Cảnh, cô đang làm cái gì, cùng ai ở bên nhau, buổi chiều có thể hay không kêu mình đi nhà cô, mọi việc như thế phiền não hay là đang tưởng niệm người ấy.

“Tiểu Đình, tớ để giúp cậu tra, chờ tớ một chút.”

Mân Hạo buông chiếc đũa, lấy ra điện thoại. Mân Hạo có sự nhiệt tình cùng dũng khí của thiếu niên, tuy rằng không biết, nhưng cậu có thể suy nghĩ biện pháp khác giúp bạn gái. Lý Đình nhìn cậu, cảm kích đến muốn khóc, nhưng áy náy chiếm quá nhiều. Duỗi tay ngăn cản, Lý Đình nói không sao, cô chỉ hỏi vậy thôi không cần để ý.

“Dù sao chỉ là một bức tranh.” Nói xong, Lý Đình nghiêm túc ăn xong cơm trưa.

Mân Hạo thấy Lý Đình giống như khôi phục tinh thần, cậu thật cao hứng. Nhưng lại không biết, bữa cơm trưa này Lý Đình cảm giác vô cùng chua xót và xin lỗi.