Chương 8

Liên Ngọc Cảnh tính đêm nay sẽ thức khuya một chút. Ban ngày cô soạn bài, đọc sách, đi tập thể thao, bơi lội, buổi chiều thì đi mua sơn, tìm chủ nhà nói một tiếng, nếu yêu cầu bồi thường tiền vách tường, cô sẽ thanh toán toàn bộ. Liên Ngọc Cảnh không tìm người sơn lại mặt tường, không phải bởi vì cô cảm thấy một người làm được rồi, mà là cô cho rằng đây là cấp cho Lý Đình một lời bảo đảm cùng xin lỗi. Liên Ngọc Cảnh không tính toán nói cho Lý Đình chuyện này, dù sao về sau tới nhà cô cũng sẽ thấy, cũng không phải cố ý muốn chế tạo kinh hỉ, chỉ là cảm thấy nếu Lý Đình thương tâm, cô liền phụ trách làm bé con vui vẻ trở lại, chỉ thế mà thôi.

---

Liên Ngọc Cảnh không nói thời gian cho Lý Đình, vì thế 5 giờ Lý Đình đã tới, còn cô là 6 giờ.

Mùa hè mặt trời lên rất sớm, sau toà nhà hẻo lánh trên cơ bản sẽ không có người tới ngay lúc này. Ăn xong bữa sáng, Lý Đình đặt cặp lên cầu thang, để bên cạnh mắt kính của Liên Ngọc Cảnh. Liên Ngọc Cảnh ngồi trên cầu thang, Lý Đình đứng trước mặt cô, nút áo sơ mi màu trắng bị cởi bỏ, nội y cũng bị xốc lên. Liên Ngọc Cảnh một tay ôm eo Lý Đình, hôn từ môi rồi xuống ngực cô. Đây là nơi cô mẫn cảm nhất, Lý Đình đè thấp rêи ɾỉ, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu xem Liên Ngọc Cảnh động tác, đôi tay ôm lấy đầu cô, thực thoải mái, đầu lưỡi quá sắc tình, mỗi lần đầu lưỡi cô liếʍ qua đầṳ ѵú đều thực kí©h thí©ɧ, phía dưới ngứa, thực mau liền ướt. Liên Ngọc Cảnh âu yếm thời cơ luôn canh đúng chuẩn, đôi tay xoa bóp chân Lý Đình, chậm rãi vuốt ve, cuối cùng vói vào váy cô, Lý Đình đột nhiên kêu không được.

“Hôm nay em tới chu kỳ sinh lý.”

“Tới sớm?”

Liên Ngọc Cảnh vẻ mặt thất vọng, thu tay lại. Lý Đình là thực kinh ngạc, cảm thấy cô giáo có điểm biếи ŧɦái, làm gì nhớ kỹ thời gian kỳ sinh lý của mình. Ngẫm lại nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao như Liên Ngọc Cảnh mà nói, nhớ kỹ kỳ sinh lý này cũng là rất quan trọng. Đem quần áo Lý Đình sửa sang lại, Liên Ngọc Cảnh muốn cô ngồi xuống, nhìn nhìn đồng hồ, còn chút thời gian có thể ngủ một xíu. Hai người lại hôn hôn một lần, Liên Ngọc Cảnh gối đầu lên vai Lý Đình, nhắm mắt ngủ trong chốc lát.

Lúc này an tĩnh trở lại, Lý Đình không biết hiện tại nên làm cái gì, sợ quấy rối Liên Ngọc Cảnh nên cô ngồi yên không động đậy. Sau lại thật sự nhàm chán, Lý Đình quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ của Liên Ngọc Cảnh, khoảng cách như vậy có thể ngửi được mùi hương của cô, không biết là dầu gội đầu hay là nước hoa, nhưng mặc kệ loại nào, Lý Đình đều thích.

Trong lòng có chút buồn bực, Liên Ngọc Cảnh đến tột cùng là vì cái gì tìm tới mình, so với cô còn có nhiều người càng tốt càng xinh đẹp hơn nữa. Bởi vì cô dễ lừa? Bởi vì cô không biết cách cự tuyệt? Hay là không dám báo nguy? Lý Đình rối rắm, cuối cùng không tự hỏi nữa, dựa lên Liên Ngọc Cảnh cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.