Chương 5

Thành Thật.......

Liên Ngọc Cảnh chán ghét người nói chuyện không dứt khoát, người có tính dây dưa, chán ghét người làm sai còn tìm lý do bao biện. Trở thành giáo viên là Liên Ngọc Cảnh từ nhỏ ý tưởng, lựa chọn cái này nghề nghiệp, hẳn là đến từ bản tính muốn khống chế dục, muốn bảo hộ, có trách nhiệm giáo dục với thế hệ đời sau.

Nhưng kỳ thật Liên Ngọc Cảnh luôn thích hành xử khác người, khó có đi quan hệ tốt với người khác, bất quá bởi vì thành tích ưu việt, ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa cách nói năng cử chỉ đều khéo léo, hầu như không có hành vi thất thố, trong mọi trường hợp luôn có thể tìm ra phương pháp xử lý tốt nhất. Cho nên cho dù có rất nhiều người không thích cô cũng vô pháp làm khó dễ được cô.

Liên Ngọc Cảnh có tự mình hiểu lấy không ít người đối với cô bất mãn, cô cũng không để bụng, dù sao con người không hoàn mỹ, chỉ đem những cái đó phê bình như một loại đố kỵ, không cần để tâm là được.

“Băng sơn mỹ nhân” là biệt hiệu học sinh trộm đặt cho Liên Ngọc Cảnh mấy năm nay. Nói thật, Liên Ngọc Cảnh khá thích cách xưng hô này, cho nên cô liền thuận thế duy trì hình tượng này, nhưng không có nghĩa bộ mặt cô thần kinh tê liệt, cũng không phải không cảm xúc, không tình cảm như người máy. Liên Ngọc Cảnh nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lý Đình, không phải ở vườn trường bị lạc đường, mà là ở sảnh vào lễ khai giảng năm đó.

Giáo viên chủ nhiệm đều đứng ở hai bên nhìn từng gương mặt non trẻ, thanh xuân phơi phới, tràn ngập niềm tin và khát vọng về ba năm sắp tới. Liên Ngọc Cảnh đã quen với mỗi năm đều không thay đổi phương thức nhập học như này.

Lý Đình vóc dáng không cao, khá gầy, không có vượt qua 160 cm, tóc dài vừa ngang vai, khuôn mặt điển hình của phương đông tóc đen mắt đen, cùng nữ sinh bình thường không sai biệt mấy. Nhưng Liên Ngọc Cảnh nhịn không được xem cô vài lần. Đột nhiên, không biết bạn học bên cạnh nói với Lý Đình cái gì, Lý Đình mỉm cười, tay phải che miệng, sau này Liên Ngọc Cảnh phát hiện đây là động tác thói quen của Lý Đình. Liên Ngọc Cảnh nhìn đến xuất thần, Lý Đình mi mắt cong cong, nhíu mày, đôi tay ôm ngực, trong đầu cô lúc ấy hiện lên một từ - đáng yêu quá đi.

---

"Nè cậu cầm đi."

Lý Đình từ trong tay Mân Hạo tiếp nhận bắp rang. Chủ nhật Lý Đình cùng Mân Hạo đi hẹn hò. Sợ ngày nghỉ quá đông nên hai người đi xem buổi sáng- một bộ anime Nhật Bản. Nghe nói là bộ anime này năm nay rất hot, bán được mấy trăm triệu tiền vé, nhiều bình luận đều nói nhất định phải xem một lần nếu không sẽ rất hối hận.

Kết quả là Lý Đình từ đầu tới đuôi đều thất thần, không tập trung xem phim, đương nhiên không biết Mân Hạo biểu tình thỏa mãn, khen phim nức nở. Khi ăn cơm trưa, nghe Mân Hạo nói Lý Đình phần lớn phụ họa theo, cả người như trên mây, trong đầu cô hiện giờ chỉ suy nghĩ bức hình cung hoàng đạo treo trong nhà Liên Ngọc Cảnh.

“Ăn không ngon sao?”

Mân Hạo phát hiện Lý Đình uể oải ỉu xìu, giống như không thèm ăn, lo lắng cô có phải hay không quá mệt mỏi.

“Ăn ngon.” Lý Đình miễn cưỡng cười cười.

"Cậu ăn ít quá, mệt hả?"

"Không có gì, vừa rồi ăn bắp rang nhiều quá nên bụng hơi no."

Lý do có vẻ gượng ép nhưng cũng hợp lý. Mân Hạo cũng bớt sầu lo. Bọn họ chính là như thế học sinh cấp 3 đơn thuần, đơn thuần đến một cái không phải hình vẽ chòm sao của cô treo trên trên tường của Liên Ngọc Cảnh trạng thái của cô liền bởi vậy đã chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Lý Đình cảm thấy chính mình quá mẫn cảm, không nghĩ tới lâm vào tình yêu người đều thực mẫn cảm, tùy tiện một cái gió thổi cỏ lay, tâm của cô đều có thể nháy mắt tan vỡ thành ngàn mảnh.

“Mân Hạo.”

“Hả?”

“Tớ……”

“Sao?”

Mân Hạo gắp một khối sườn heo còn kẹp ở chiếc đũa, cậu nhìn cô chăm chú, trong mắt phản chiếu khuôn mặt đa sầu của cô. Lý Đình nháy mắt câm mồm, không hiểu được chính mình rốt cuộc muốn cùng Mân Hạo nói cái gì, đầu óc hỗn loạn. Muốn nói chia tay, bởi vì cô phát hiện mình thích phụ nữ, cô muốn cùng Liên Ngọc Cảnh ở bên nhau? Hay là nói với là cô bị chủ nhiệm xâm phạm, đã phản bội cậu, rất xin lỗi cậu?

"Hôm trước tớ thấy trong phòng anh tớ treo bức hình cung hoàng đạo. Tớ có hơi tò mò, cậu biết cung này là cung gì không?"

---

“Song Tử.”

Liên Ngọc Cảnh nấu mì sợi, chiên thêm cái trứng. Hai người ngồi đối diện, Lý Đình nghe được đáp án lập tức ngây ngẩn cả người, Liên Ngọc Cảnh bộ dáng không sao cả ăn mì, quấn tóc lên, hơi nóng phả ra làm cho mắt kính mờ đi.

Liên Ngọc Cảnh có một cái khuyết điểm khá lớn là cô cận rất nặng, nhìn không rõ lắm mặt Lý Đình, không hiểu sao Lý Đình khϊếp sợ, nhưng có thể đoán được tâm sự, khẳng định muốn suy nghĩ lung tung, cô không cho Lý Đình cơ hội hiểu lầm mình.

“Bạn gái cũ của tôi là cung Song Tử.”

Từ nhỏ cha mẹ dạy Lý Đình sống phải thành thật, thành thật là mỹ đức, lại không nghĩ đến sẽ có một ngày sự thành thật của Liên Ngọc Cảnh hoàn toàn làm cô trọng thương nặng nề.