Chương 12

Diệp Thần cầm lấy kịch bản, đứng dậy đi cùng Tiểu Cao tới chỗ xe bảo mẫu, vừa mới lên xe thì nghe thấy trợ lý Tiểu Lưu của Thẩm Mặc Phong nói xin lỗi: "Xin lỗi anh Thẩm, kẹt xe, giờ mới mua về được."

Ánh mắt Diệp Thần mạnh mẽ ác liệt như kẻ săn mồi ngay lập tức xuyên thấu qua cửa sổ xe khóa chặt mục tiêu -- hai người trợ lý của Thẩm Mặc Phong là Tiểu Lưu và Tiểu Hà lần lượt mang theo hộp cơm vừa nhìn đã thấy vô cùng xa hoa, đi vào trong nhà xe.

Ở đoàn kịch một ngày ba bữa đa phần là cơm hộp, cho nên một số nghệ sĩ không quen ăn cơm hộp sẽ tự mở tiểu táo*.

*Tiểu táo: Jkf[xiăozào] là tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.

...Nhiều hộp đồ ăn ngon như vậy anh thẩm có thể ăn hết được sao? Chớ lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ! Đặc biệt đáng xấu hổ nha! Diệp Thần vô cùng lo lắng đặt hộp cơm lên trên bàn, tuyên thề sẽ ngăn cản anh Thẩm làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy!

"Anh Thần, làm sao vậy?" Tiểu Cao gạt bắp cải muối ra, nghĩ thầm không phải vừa mới đói bụng phải gọi tận ba hộp cơm hả, tại sao lại không vội vàng gì hết?

"Tôi có chuyện cần hỏi thầy Thẩm." Diệp Thần quơ lấy kịch bản, hấp tấp hấp tấp xuống xe rồi lại chạy đến bên cạnh xe của Thẩm Mặc Phong, thò nửa cái đầu vào, rụt rè dò hỏi Tiểu Hà gần cửa xe nhất, "Xin hỏi, anh Thẩm có trên xe không?"

"Diệp Thần?" Thẩm Mặc Phong miễn cưỡng nói, "Vào đi."

Diệp Thần nhảy lên xe.

Trên xe tràn ngập mùi thơm mê người của đồ ăn, những hộp cơm tinh xảo đặt đầy bàn, Diệp Thần giương mắt nhìn qua, giả dối lui về phía cửa xe, "Xin lỗi anh Thẩm, làm phiền anh ăn cơm rồi, một lát nữa em lại tới."

"Không phiền, " Thẩm Mặc Phong mất tập trung, thuận miệng mời, "Cùng ăn đi, mua hơi nhiều."

Anh Thẩm thật uy vũ! Anh Thẩm thật trâu bò! Diệp Thần như mở cờ trong bụng ngồi xuống trước mặt Thẩm Mặc Phong, cúi đầu ngắm nhìn đĩa tôm kho* diễu võ giương oai hấp dẫn ánh nhìn, kích động đến mức mặt đỏ rần, rũ mi khao khát liếc nhìn những món khác.

*Một món ăn nổi tiếng ở Sơn Đông, thuộc ẩm thực Lu (hay còn gọi là ẩm thực Sơn Đông)

Mí mắt Thẩm Mặc Phong nhấc lên, nhìn thấy cậu fan xấu hổ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn người, lại cười nói: "Tìm tôi có việc gì?"

"Chính là..." Diệp Thần nuốt nước miếng, mở kịch bản ra dối trá nói. "Buổi chiều có một cảnh quay muốn hỏi anh."

Cậu vừa thèm vừa đói còn phải kiềm chế trước mỹ thực, kỹ năng diễn xuất ngay lập tức rơi xuống đáy vực, biểu tình hiện ra không được tự nhiên, lúc diễn thành người cần cù hiếu học lỡ diễn hơi quá đà, sụp đổ.

Thẩm Mặc Phong liếc Diệp Thần một cái, suýt nữa thì hỏng việc.

Anh vốn định thuận tiện tán gẫu, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại không nhịn được muốn trêu Diệp Thần một chút, thích thú mà lạnh lùng ném ra một câu: "Mấy cảnh như vậy không phải buổi sáng đều giải thích rõ ràng rồi sao, còn hỏi à?"

Diệp Thần nghẹn lại.

Thẩm Mặc Phong chầm chậm nói: "Mượn cớ đúng không?"

Cái này cũng nhìn ra rồi á?! Diệp Thần cả kinh, lưỡi xoắn xuýt cả lại: "Không, không phải mượn cớ, muốn hỏi thật..."

Sau một hồi im lặng, Thẩm Mặc Phong khẽ cười thành tiếng, "Đùa cậu thôi, tưởng thật đấy à?"

"Không tưởng thật." Diệp Thần sợ bóng sợ gió suýt nữa thì tè ra quần ngoài miệng thì phủ nhận, bắp thịt căng thẳng lại rõ ràng thả lỏng ra, rũ mắt nhìn đĩa tôm chòng chọc.