Chương 37: Phiên ngoại 10: 3p kết cục 2

Dung Tịch không rõ nơi này là nơi nào, cậu nhìn ra hoa viên ngoài cửa sổ, cảm thấy nơi đây có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra.

“Xem cái gì thế?” Người đàn ông từ phía sau ôm lấy eo cậu, ghé vào cổ.

Dung Tịch lắc đầu, “Em không nhớ ra đây là nơi nào.” Khi cậu tỉnh lại, người đàn ông này tự xưng là chồng cậu. Dung Tịch thấy rất kỳ quái, cậu thường xuyên hỏi người này về bản thân mình trước kia, nhưng hắn đều mỉm cười nói đều đã qua, không cần nhắc tới.

“Không quan hệ, không cần nhớ tới, em xem bên ngoài, đều là anh vì em mà kêu người tới làm, em thích không?” Gã đàn ông hỏi, trong mắt mang theo hi vọng.

“Thích.” Dung Tịch gật gật đầu, quay đầu nói: “Em đói bụng.”

“Vậy em nên gọi anh là cái gì?” Gã đàn ông chống tay nhìn cậu.

Dung Tịch mặt đỏ, “Thành, Thành……” Tự nhiên một kẻ xa lạ thân mật với mình, cậu thật sự rất khó mở miệng, rõ ràng đã qua nửa năm, cậu vẫn không thể sửa thói quen.

“Tiểu Tịch……” Tần Thành nhìn mặt Dung Tịch, trong mắt tràn đầy mê luyến, còn có điên cuồng. Hắn hôn trán Dung Tịch, sau đó là gương mặt, tiếp theo là phần dưới, mang theo vội vàng cùng hung ác.

Dung Tịch đôi tay chống trước ngực đối phương, “Đừng……” Mặt cậu đỏ ửng, chuyện này trước đây làm lần đầu tiên, thân thể cậu lại có cảm giác như đã trải qua vô số lần.

Tần Thành thích biểu cảm thẹn thùng cùng ngây ngô của Dung Tịch, hắn cảm thấy đây là bản năng chứ không phải điều đã thành thói quen của cậu.

“Muốn anh hôn không?”

“……” Dung Tịch không biết nên như thế nào cự tuyệt, bởi vì người này nói cho cậu biết hắn là chồng cậu, mà đã là vợ chồng thì chuyện này không phải điều bình thường sao?

Dung Tịch con ngươi mờ mịt, chọc đến Tần Thành trong lòng nhộn nhạo.

“Em chính là yêu tinh có phải hay không? Không phải thì sao lại giỏi câu dẫn anh như thế?.” Hắn kéo đầu Dung Tịch tới gần hung hăng mà hôn môi, mang theo cảm xúc sợ hãi mất đi. Cứ vậy họ trải qua nụ hôn thâm tình cùng điên cuồng. Hắn cởi bỏ quần của mình, móc ra côn ŧᏂịŧ to trướng phát đau, nắm chặt tay Dung Tịch.

Dung Tịch có chút sợ hãi tích, cho dù nửa năm qua bọn họ từng có vô số lần hoan ái, nhưng mà mỗi lần đối phương móc cây hung khí to lớn kia cậu đều cảm thấy nó lớn dọa người.

Tần Thành duỗi tay tách ra hai nửa âm môi, qυყ đầυ thẳng tắp cực đại vươn ra khỏi quần đánh một cái bốp lên âʍ đa͙σ. Dung Tịch cả người vô lực, nhưng mông vẫn giãy giụa, trong miệng tràn đầy cự tuyệt, “Em, em đói, đừng, không cần……”

“Anh cho em ăn lo được không?” Hắn ngậm mυ"ŧ miệng Dung Tịch chặn lại tất cả lời nói của cậu.

“Ưm ưm……”

Tần Thành duỗi tay bắt lấy xương hông cậu, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ chính mình, đút thẳng vào tiểu huyệt. Dung Tịch bị cự vật dữ tợn từng chút từng chút thâm nhập, bị lấp đầy trong nháy mắt cảm thấy có chút đau, nhưng rất nhanh đã thích ứng được. Đột nhiên trong tiềm thức, cậu có cảm giác loại hành động thô lỗ như này rất quen thuộc, nhưng cậu không thể nhớ ra, tất cả chúng giống như bị một bức tường thành bao lại.

Tần Thành trên trán nhỏ vài giọt mồ hồi, tạm dừng trong chốc lát, rồi lại thong thả mà đưa đẩy.

“A…… Ô ô……” Rất mau tiểu huyệt đã bị cắm thành thói quen, chỉ hy vọng có thể bị làm càng sâu càng tốt.

Trước mắt Tần Thành là vùng bụng trắng nõn, eo mềm theo động tác chính mình mà vặn vẹo. Người dưới thân run rẩy, quấn lấy eo hắn hết sức rõ ràng. Hắn hít sâu, đưa đẩy càng lúc càng nhanh, tuy rằng không có kỹ xảo, nhưng được lợi ở chỗ: đồ vật của hắn to.

Dung Tịch tay bị gã đàn ông lấy cà vạt trói lại, vì muốn mau chóng được giải thoát, cậu quấn chặt lấy eo nam nhân, khẩn cầu hắn mau kết thúc, dán lên bụng Tần Thành cọ cọ.

Tần Thành cơ hồ đem cả người Dung Tịch giam cầm ở trong ngực, hạ thân liều mạng mà đâm sâu vào, Dung Tịch bị hắn đâm đau muốn chết, ngay sau đó kɧoáı ©ảʍ từng đợt vọt tới.

Tư thế cuồng loạn, da thịt kề sát mà giao triền, Dung Tịch rêи ɾỉ không chút nào che dấu, cậu cũng chưa bao giờ muốn che dấu, chỉ loáng thoáng nhớ rõ có người đã dạy cậu không cần kìm nén tiếng rên. Thanh âm rêи ɾỉ trong phong ngủ xa hoa mĩ lệ vọng ra, làm người nào nghe thấy được sẽ ngượng chín mặt.

Trong tiểu huyệt côn ŧᏂịŧ cắm càng lúc càng nhanh, Dung Tịch ngón chân cuộn tròn, nửa mặt trốn trong chăn, ánh mắt thất thần, vòng eo bị bàn tay to lớn của gã đàn ông siết chặt. Tần Thành hung hăng mà va chạm tới. Hắn thấy không đủ, vĩnh viễn không đủ, du͙© vọиɠ chẳng những không giảm bớt mà ngày càng tăng, càng là như vậy, hắn càng sợ hãi lại một lần mất đi Dung Tịch làm hắn thống khổ.

Va chạm giằng co nửa giờ, cuối cùng cũng tiết ra trong huyệt.

Dung Tịch chỉ kịp nhìn thấy chiếm hữu cùng yêu thương nồng đậm trong mắt đối phương rồi ngất đi.

Tần Thành ôm Dung Tịch nằm ở trên giường, hắn ở bên tai thân mật nỉ non, “Tiểu Tịch…… Tiểu Tịch…… Con yêu người…… Đừng rời xa con…… Đừng rời xa con……”

Hắn nắm chặt tay Dung Tịch, nhìn đến dấu vết của kim tiêm vẫn còn đó, hắn có chút ngây dại…..