Chương 36: Phiên ngoại 9: 3p kết cục 1

Thành phố phồn hoa, ngựa xe như nước, đối diện cách một con sông, ngọn đèn dầu huy hoàng, ngợp trong vàng son của khu người giàu có so với bên này thì xóm nghèo vẫn náo nhiệt. Nơi đây tràn ngập người nghèo “Tanh tưởi”, mặc toàn quần áo dơ bẩn ở đầu đường tán loạn, ồn ào mà ầm ĩ. Cách đó không xa cạnh bức tường xi măng cũ nát lâu ngày, là nơi giải trí của những người trưởng thành, bọn họ nhàm chán mà yên tĩnh đánh mạt chược, thường thường từ trong miệng phun ra vài câu thô tục.

Trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm ầm một ô tô bay bay qua, trên mặt đất mấy đứa trẻ cũng không đùa giỡn nữa, tranh nhau chạy theo bóng ô tô, nhưng mà trên bầu trời một lát sau không còn thấy bóng dáng của xe nữa. Thực rõ ràng, xe này là từ khu đối diện tới.

Bóng dáng chiếc xe biến mất mấy đứa trẻ chạy theo đã ngừng lại chỉ có duy nhất một cậu bé gầy gò vẫn chạy về phía trước tìm hình bóng của chiếc xe. Cậu bé ngửa đầu nhìn lên không trung trong mắt mang theo khát vọng, khát vọng về một thế giới mới.

“Ai da ——” cậu bé không có chú ý tới đâm vào người phía trước ngã ở trên mặt đất. Cậu bé xoa cái trán, nhe răng trợn mắt. “Anh ——” cậu bé vừa định mắng một trận, chờ nhìn đến người đàn ông đằng trước đành câm miệng.

Người đàn ông này chắc hơn ba mươi tuổi, bộ dáng tuấn soái, nó cảm thấy được nó với đối phương không cùng đẳng cấp. Người này, chắc chắn không phải sống ở đây!

"Xin, xin lỗi.” Câu chửi tới miệng rồi đành phải nuốt lại biến thành lời xin lỗi.

Người đàn ông đút tay vào túi quần đứng ở đó một lúc lâu. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, từ trong túi móc ra một cái bật lửa .

Cậu bé từ xóm nghèo lớn lên, đã từng tới thành phố mà bán qua các loại bật lửa thuốc lá, nó nhìn một chút liền nhận ra cái bật lửa này không phải người thường có thể dùng được, còn cái kiểu ăn mặc kia nữa, người giàu sao lại tới nơi này?

Cậu bé cảm thấy bản thân nhìn chằm chằm rồi so sánh đối phương với mình có chút vô duyên, cậu bé cúi đầu nói một câu xin lỗi xong muốn rời đi, lại bị người kia nãy giờ vẫn luôn không nói chuyện gọi lại, “Chờ một chút.”

“Ngài, ngài là kêu tôi sao?” Thằng bé ngây ngô chỉ chỉ chính mình.

Người kia gật gật đầu, “Giúp ta đem một thứ đưa đến nơi này, còn cái này chính là của ngươi.” Hắn từ trong túi móc ra một tấm thẻ cùng một trăm vạn cho cậu.

Một trăm vạn sao, đủ để cậu ăn trong một tháng.

“Vâng, vâng.” Nó thật cẩn thận tiếp nhận, nhìn đến tấm thẻ có ghi là "Trung tâm đông lạnh cơ thể con người".

Cái địa phương này cũng không quá xa, ngồi trên xe cáp trên không trung hơn một giờ là có thể đến, cậu bé sảng khoái mà đáp ứng, mang một trăm vạn lên đường, nó cảm thấy bán thân lần này kiếm được quá nhiều.

Lúc gần đi người đàn ông có dặn dò nó nói là đi xem, nhưng cũng không có nói đi xem cái gì, chỉ nói tự nhìn xem. Cậu bé có chút nghi hoặc cùng tò mò, nơi đó…… Không phải chỉ toàn chứa xác người chết sao?

“Tích ——” tiếng mở cửa phát ra, nhân viên công tác đi ra, nghi hoặc mà nhìn người trước mắt, “Cậu thật sự là chủ nhân của cỗ quan tài này sao?”

“Đúng vậy.” Trung tâm đông lạnh cơ thể con người là kho đông lạnh cơ thể lớn nhất thế giới, nơi này lập lên đã được vài thập niên. Nơi đây nếu không phải bọn họ ngoài ý muốn chết đi thì cũng là do bệnh tật mà chết, họ đành phải ký thác vào đời sau khoa học phát triển mà lấy lại được cuộc sống mới. Đồng thời, phí đông lạnh cũng không hề rẻ, tuyệt đối là một con số trên trời, bởi vậy, người nằm ở đây đều là người giàu có.

Rõ ràng là cùng một quan tài, nhưng mỗi lần tới đều là những người khác nhau, nhân viên công tác rất nghi hoặc, luôn cố hỏi rất nhiều lần mới cho đi vào.

Cậu bé trải qua vài đợt kiểm tra mới được tiến vào trung tâm đông lạnh.

Hắn kinh ngạc mà nhìn toàn bộ nơi này thật giống một sân vận động quốc gia, bên trong đều là nhân viên công tác đang bận rộn. Cậu bé nhỏ nhẹ mà đi theo sau một nhân viên công tác.

“Tôi, tôi muốn đến xem.” Cậu bé nghĩ tới việc người đàn ông giao phó, thật cẩn thận mà tới trước mặt người dẫn đường nói.

“Vâng.” Họ đã quen với tất cả những người tới xem người đó rồi, tất cả họ mỗi khi đến đều nói vậy.

Dẫn đường cho cậu chính là một người đàn ông trung niên, đeo mắt kính, hào hoa phong nhã, “Vì sao vẫn không đích thân đến cơ chứ?”

“Cái, cái gì?” Cậu không kịp hiểu được vấn đề này.

Ông ta thở dài, thả chậm bước chân, “Mười sáu năm, mỗi năm đều có những người khác nhau lui tới, nhưng người đó vẫn không đến. Rõ ràng để ý như vậy, vì sao không đích thân đến? Trở về cạu có thể nói cho hắn được không?”

“Thực xin lỗi, tôi không biết.” Cậu lắc đầu, nhìn ra được, nơi này có rất nhiều điều đáng giá cần sự tìm tòi nghiên cứu.

“Hắn để ý người này sao?” Cậu tò mò.

“Đương nhiên, để ý tới nỗi không tiếc mỗi năm đầu tư hơn 1 tỷ vào đây.” Vào cái loại máy móc, người đàn ông trung niên lấy ra thẻ công tác của mình ở trên cửa rà quét, nghiệm chứng thân phận, “Hắn là nhà đầu tư lớn nhất của chúng tôi.”

Hơn 1 tỷ, này là bao nhiêu tiền? Cậu bé líu lưỡi, nó cảm thấy chính mình đầu óc đều không đủ dùng, người đàn ông kia thực ưu tú, nhân tài như vậy sao lại để ý người nằm trong này? Nó tò mò.

“Nhưng mà cũng đáng giá, chúng ta có kỹ thuật phát triển, tất cả mọi chuyện đều đi đúng quỹ đạo của nó, tôi cảm thấy cậu ấy sống lại là có khả năng.” Bọn họ nghiên cứu người này đã mười mấy năm, hy vọng cũng đã đến.

“Thật sự rất thần kỳ.” Cậu bé kinh ngạc cảm thán.

“Cậu sẽ càng thêm kinh ngạc cảm thán khi gặp người kia. Được rồi, chúng ta tới rồi.”

Đây là một căn phòng lớn, chung quanh đều là máy vi tính, dụng cụ điện tử, ở giữa phòng, là một cái quan tài bằng pha lê, bên trong chứa chất hóa học trong suốt.

“Cậu ấy đã bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh, tim bắt đầu đập rồi, trước mắt chúng tôi đang cố để cậu ấy sống lại.” Nam nhân trung niên nói đúng sự thật, mỗi người được người kia nhờ tới đây ông ta đều báo tất cả tình hình cụ thể cho họ, tựa hồ như nói cho người đàn ông kia biết.

Vừa rồi bởi vì cách quá xa, cậu xem cũng không rõ ràng, hiện tại đến sát vào nhìn đến người bên trong, cậu mới khϊếp sợ mà nói không ra lời. Rốt cuộc đây là người sao? Thật sự trên đời này có người đẹp như thế này sao? Đây chắc chắn không phải thiên sứ chứ? Cậu chưa từng thấy ai đẹp mặt như này nên không thể rời mắt.

"Rất đẹp phải không?” Người đàn ông trung niên cười nói, đẩy đẩy mắt kính. “Tôi lúc trước vừa tới, cũng nhìn cậu ấy rất lâu, hận không thể mỗi ngày nhìn xem, nhưng hiện tại tôi đã kết hôn, ý nghĩ cũng đã sớm tiêu tan. Cậu ấy đẹp như thế chắc hẳn người đó rất quý trọng cậu ấy.”

Cậu bé khổ sở trong lòng, “Cậu ấy rốt cuộc như thế nào mà chết?” Quá trẻ…… Mất đi người như vậy chắc hẳn rất thống khổ.

“Hết thảy đã qua, cậu cũng không cần biết.” Người đàn ông trung niên tựa hồ không muốn nhắc tới chuyện này. “Nhưng cậu có thể nói cho hắn, rất nhanh, hắn sẽ thấy người này tỉnh dậy.”

“Còn bao nhiêu lâu nữa?”

“Lâu nhất là hai, ba năm, nhanh nhất là nửa năm đi.”Ông ta nói, “ Điều này cũng không thể nói trước được, bởi vì tim cậu ấy đập cũng không mãnh liệt.”

“Thật sao...” Cậu bé trong lòng tiếc nuối, bởi vì nó cảm thấy chính mình khả năng sẽ không còn được gặp lại người này nữa.