Chương 38: Phiên ngoại 11: 3p kết cục 3

Tần Thành năm nay 38 tuổi, thời điểm Dung Tịch cùng Tần Thời Nghị bước vào kho đông lạnh năm ấy hắn mới 18 tuổi, hai mươi năm qua đi, ký ức của hắn về ngày hôm ấy vẫn còn vẹn nguyên.

Hắn từng trên thế giới này sống lênh đênh vô định thật lâu, không có mục tiêu cùng phương hướng. Dung Tịch chết, làm hắn tự trách cùng áy náy, hắn không cam lòng, khi đó Tần Thời Nghị lựa chọn, cũng đã cảnh báo hắn sẽ không bao giờ có được người ấy.

Cứ như vậy lưu lạc, hắn mang theo tang thương lưu lạc trên thế giới cố gắng từng ngày từng giờ thay đổi bản thân. Từng người bên cạnh hắn đều lần lượt ra đi, chỉ còn một mình hắn đơn phương độc mã trên cõi đời, từ một thiếu niên sống trong nhung lụa dưới sự khống chế của Tần Thời Nghị hắn trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn.

Hắn thành thục rất nhiều, ánh mắt trầm lặng hơn, bề ngoài cũng thay đổi rất nhiều, nét trẻ con ngây ngô năm nào đã biến mất.

Khi Dung Tịch tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên của cậu chính là cảm thấy người đàn ông này có điểm quen thuộc nhưng lại có điểm xa lạ. Hai người sống với nhau hơn nửa năm, hắn đối với cậu rất tốt, chăm sóc chu toàn, nhưng người này muốn khống chế cậu, muốn giam cầm cậu. Điều kỳ lạ là cậu đối với việc giam cầm cảm thấy rất thoải mái tự nhiên, giống như bản thân cậu đã sớm quen với vấn đề này.

Tần Thành mỗi một giờ một khắc đều sẽ ở bên người Dung Tịch, cậu muốn cái gì cũng đều có thể, ngoại trừ việc đi ra ngoài.

Hắn nói với cậu, cậu giống như hồ ly vậy đi ra ngoài sẽ quyến rũ người ta khiến người ta muốn ăn sạch cậu, xương cốt đều không để thừa, chỉ có ở bên người hắn mới là an toàn nhất.

Dung Tịch đối bên ngoài thế giới rất tò mò, nhưng cậu cũng cảm thấy sợ hãi Tần Thành. Hắn ở trên giường rất hung ác, cho dù đối phương không đánh cũng không ngược đãi cậu, nhưng Dung Tịch theo bản năng có chút sợ hắn.

Dung Tịch gần đây thích vẽ tranh, cậu rất có thiên phú, hiện tại đã bắt đầu học cách khắc họa chân dung.

Tần Thành ngồi ở trên ghế, hắn đặt Dung Tịch ngồi ở trên đùi mình. Dung Tịch dù không muốn, nhưng vẫn phải ngồi xuống. Hôm nay Dung Tịch mặc một bộ áo ngủ màu trắng dưới ánh nắng mặt trời dường như trong suốt, có thể nhìn thấy ẩn hiện hai đầu ti hồng hồng cùng da thịt trắng nõn, cực kỳ mê người.

Hai tay của Tần Thành không tự chủ được mà qua lại vuốt ve vòng eo Dung Tịch, hơi thở nhuốm mùi du͙© vọиɠ.

Dung Tịch mới đầu còn có thể phản kháng, tiếp theo không bao lâu đã bị Tần Thành ôm vào trong lòng ngực.

Nghĩ tới tối hôm qua vừa mới làm, hạ thể cậu bị cọ xát qua mà đau đớn, Dung Tịch không muốn, lấy tay đẩy lòng ngực hắn ra. " Đừng, em không muốn.”

Tần Thành sờ đến hai viên đậu đỏ trước ngực Dung Tịch xoa bóp, “Thật sự không muốn sao? Tiểu Tịch?”

Trong miệng từng âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ tiết ra, Dung Tịch bị kí©h thí©ɧ ra nước mắt, cậu bắt lấy tay của kẻ quấy rối, “Không muốn, em, em phía dưới còn đau.”

“Cho anh nhìn xem được không?” Phía dưới du͙© vọиɠ cứng rắn cọ qua mông Dung Tịch.

Dung Tịch lúc trước còn chưa biết ý tứ của hắn, trước kia hắn cũng nói nhìn xem, nhưng hóa ra tất cả đều là gạt người. Cậu vừa vén váy cho hắn nhìn tiểu huyệt liền bị qυყ đầυ cứng rắn đâm vào, mỗi lần định mắng hắn, lại bị đâm liên hoàn cho mấy phát tới thở cũng không thành hơi.

“Không cho xem.” Dung Tịch quay đầu đi, miệng hơi chu lên. Đây là tức giận rồi sao?

Tần Thành mê luyến mà nhìn Dung Tịch, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của hắn, dù thế nào hắn cũng ngắm không đủ, hắn nắm lấy tay Dung Tịch đưa xuống phía dưới, “Giúp anh sờ nó.”

Nơi đó nóng tới dọa người, Dung Tịch theo bản năng muốn lùi tay về, lại bị gắt gao mà bắt được, sau đó tay di chuyển theo chuyển động của gã đàn ông, Dung Tịch lỗ tai đều đỏ.

Hồi lâu qua đi mới tiết ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra đầy tay Dung Tịch, trong phòng ngủ cũng tràn ngập mùi xạ hương nam tính.

Tần Thành còn muốn cùng Dung Tịch cọ xát trong chốc lát, lại bị một cuộc điện thoại kêu đi. Tần Thành đi rồi, Dung Tịch mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hoàn thành bức tượng trên tay. Cậu ngây người nhìn tượng thạch cao trước mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh của một người đàn ông, vô cùng rõ ràng. Cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.

Trong đầu nghĩ, trên tay tiếp tục khắc, không tự giác mà hoàn thiện cả bức tượng. Cậu sửa lại hồi lâu, càng ngày càng giống hình bóng của người đó trong đầu cậu. Dung Tịch ngẩn ra, cậu càng nghĩ càng thấy mịt mù. Vì sao cậu không nhớ nổi tất cả các sự việc xảy ra trước đây, Tần Thành vì sao không nói cho cậu biết, còn có nửa năm qua ký ức trong đầu cậu rất rối loạn, một số chuyện kỳ lạ xảy ra khiến cậu không phân biệt được thực ảo.

Khắc cả một buổi trưa, vừa rồi còn bị gã đàn ông làm tiêu hao hết tinh lực, Dung Tịch ngồi ở trước bức họa một lát liền cảm thấy mệt rã rời, sau đó ném đấy lên giường đi ngủ.

Thời điểm tỉnh lại thì nhìn thấy Tần Thành đã trở lại, hắn đứng ở phía trước cửa sổ cầm bức tượng của Dung Tịch mà xem.

Tần Thành đưa lưng về phía cậu, nhìn qua thực yên tĩnh.

“Tiểu Thành……”

" Em kêu anh là gì?” Tần Thành bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt thâm thúy âm u đáng sợ.

Dung Tịch ngây ngẩn cả người, cậu theo bản năng mà kêu ra cái xưng hô này, thế là vội vàng sửa lại, “Ông xã, ông xã…… Em……”

Tần Thành thả lỏng mày, hắn cầm bức tượng tới gần Dung Tịch, ngồi ở mép giường, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “ Tại sao lại nghĩ tới người này?”

“Tự nhiên em cảm thấy rất quen thuộc.”

Tần Thành khóe môi cong lên, nhưng trong mắt không hề chứa ý cười, “Quen thuộc sao? Sao lại thấy quen?“

"Thật sự rất quen thuộc nha, người này với em trước kia có quen biết nhau sao?” Dung Tịch hỏi, cậu có cảm giác người nam nhân này như đã khắc vào sinh mệnh cậu, ngoại trừ việc nhớ tới hắn, còn có chút khổ sở cùng đau lòng.

"Không có người này.” Tần Thành lạnh lùng mà nói, “Về sau không cần nhắc lại người này.” Hắn đứng lên, đem bức tượng ném tới lò sưởi, rất nhanh nó liền bị thiêu vì tro tàn.

Nửa năm qua, Dung Tịch bị hắn tẩy não, đây là lần đầu tiên nhắc tới người này, hắn vẫn luôn lo lắng Dung Tịch nhớ tới, hiện tại có dấu hiệu. Tần Thành trong lòng hoảng loạn, còn có phẫn hận đối với Tần Thời Nghị.

Hắn dùng mười năm thời gian phục chế lại tất cả, hắn muốn chứng minh rằng mình không thể thua kém Tần Thời Nghị, cho dù hắn là người đến sau, hắn càng thêm nỗ lực, muốn thay thế vị trí của Tần Thời Nghị trong lòng cậu. Nhưng sâu thẳm dưới đáy lòng hắn vẫn luôn có một thanh âm nói cho hắn biết tất cả điều hắn làm đây đều phí sức, càng đáng sợ hơn chính là vạn nhất Dung Tịch nhớ ra, như vậy tất cả những nỗ lực hắn xây dựng trước giờ đều tan theo mây khói.

Tần Thời Nghị đi đâu? Suốt nửa năm nay?

Kỳ thật Tần Thành cũng không biết, Tần Thời Nghị cứ như vậy vô duyên vô cớ mà biến mất, hắn biến mất hơn mười năm.

Kho đông lạnh cũng không có tư liệu về sự tồn tại của người đàn ông này.

Kho đông lạnh với hai mươi năm trước quy mô không giống nhau, hiện tại nhiều chỗ đã trùng tu. Bởi vì mười năm trước đã từng phát sinh một cuộc bạo loạn, phần lớn người trong kho đông lạnh đều mất tích, may mắn chỉ còn tồn tại một bộ phận nhỏ, trong đó Dung Tịch tồn tại cũng là do Tần Thành chu toàn hết, nếu không cũng sẽ hiện tại cậu cũng không thể sống lại.

Hắn vẫn luôn ở truy tìm Tần Thời Nghị, đáng tiếc không có kết quả, nghĩ hắn đã chết. Tần Thành để ý Tần Thời Nghị, không phải bởi vì hắn là cha, mà là bởi vì Dung Tịch.

Tốt nhất là đã chết, Tần Thành rất mong được như vậy.

——

Nơi này là một hòn đảo riêng biệt, trên đảo trang bị ô tô bay, cũng có một hệ thống công nghệ điện tử thông minh, bên ngoài bố trí phòng vệ bằng những người máy tốt nhất, cách hai giờ còn có những người chuyên vận chuyển hàng hóa tới.

Hòn đảo này mười năm trước được Tần Thành mua, hắn lục tục đầu tư cao tới 65 trăm triệu, tu sửa suốt mười năm mới hoàn thành, nửa năm trước, nơi này cuối cùng cũng nghênh đón chủ nhân mới. Tần Thành phải cho Dung Tịch một hòn đảo nhỏ, chỉ thuộc về bọn họ.

Tần Thời Nghị là cây đinh trong lòng Tần Thành, hắn bất an mà có được Dung Tịch, sợ người đàn ông này sẽ có một ngày đột nhiên xuất hiện, cướp đi hết thảy ngọt ngào của hắn bây giờ.

Hắn càng bất an, đáy lòng sợ hãi càng xác minh Tần Thời Nghị sẽ xuất hiện.

Một năm sau, Tần Thời Nghị xuất hiện, hắn tìm Dung Tịch tới chậm một năm.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Thời Nghị bước tới hòn đảo này, biến mất mười năm, hắn không có nghèo túng, ngược lại nhìn qua tinh thần sáng láng rất nhiều.

Dung Tịch nhìn ngoài cửa sổ cách đó không xa trên bờ cát mấy người mặc quần áo đen tiến tới, bên tai còn có tiếng phi cơ trực thăng vang lên ầm ầm. Tần Thành không biết đã đi nơi nào, nơi này lại đột nhiên có người xa lạ tới.

Đám người mặc đồ đen kia cuối cùng cũng tìm được nơi này, Dung Tịch phản ứng đầu tiên là sợ hãi mà trốn vào tủ quần áo, che miệng, suy nghĩ có phải kẻ thù Tần Thành đã tìm tới cửa hay không, thậm chí khẩn trương mà rớt nước mắt.

Thực mau cậu nghe được thanh âm mở cửa, tiếng giày da trên sàn nhà, Dung Tịch muốn dừng lại hô hấp.

Giờ khắc này thời gian vô hạn mà kéo dài, Dung Tịch sắp ngất mất rồi, thời điểm cậu cho hắn đã đi rồi thì tủ quần áo đột nhiên bị mở ra.

Dung Tịch ngốc lăng mà nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt.

“Chơi trốn tìm đủ lâu rồi, anh tới đón em đây, Dung Tịch.”