Chương 35: Phiên ngoại 8: Rời đi 2

Tần Thời Nghị đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, hắn một đường đi theo máy định vị trong cơ thể để Dung Tịch tới biên cảnh, nhưng đột nhiên điểm đỏ thông báo vị trí của Dung Tịch biến mất. Tần Thời Nghị mí mắt nháy liên tục, trong lòng truyền đến dự cảm bất an.

Hắn hiện tại quanh người sát khí nồng đậm. Hắn rất nhanh đã tra được là ai trói Dung Tịch, là Hàn Thành! Thì ra nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn chưa từ bỏ, lúc trước hắn chạy trốn tới Tam Giác Vàng chẳng những không chết ở trong rừng cây, ngược lại trải qua vài năm dốc sức bắt đầu buôn bán súng ống ma túy. Lẽ ra lúc trước nên đuổi cùng gϊếŧ tận hắn!

Tần Thời Nghị quanh thân tràn đầy lệ khí, hắn hận không thể đem Tần Thành ngu xuẩn một phát súng bắn chết.

Tuy nói Tần gia đã quay về bạch đạo nhưng chung quy đã từng làm hắc đạo, nếu muốn hoàn toàn thanh trừ cũng không phải không có khả năng, hiện giờ thế lực trước đây vẫn dùng được.

Tần Thời Nghị mỏi mệt dựa vào trên ghế sofa, cả người tràn ngập mỏi mệt, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp Dung Tịch trên màn hình điện thoại trong ánh mắt đều là mê luyến cùng cuồng si.

“Tiểu Tịch……” Hắn vuốt ve khuôn mặt Dung Tịch trên màn hình, một chút lại một chút.

“Tần tổng……” Phía sau truyền đến thanh âm của thuộc hạ, người này trước đây vẫn luôn trung thành với Tần gia, hiện giờ vì cứu Dung Tịch, Tần Thời Nghị cũng đem theo cả hắn. Người tới nói chuyện ngập ngừng, tựa hồ có chuyện không thể nói Tần Thời Nghị nhăn lại mày, không kiên nhẫn, hắn thu hồi di động đứng dậy. “Cái gì?”

Người tới hít sâu một hơi, “Phu nhân, máy định vị khả năng…… Khả năng bị bọn họ phát hiện……”

Tần Thời Nghị có trong nháy mắt không hiểu rõ những lời này. Thời gian như ngừng trôi hắn khàn khàn mở miệng, không xác định mà nói: “ sao…… Sao cơ ?”

“…… Máy định vị khả năng bị…… Phát hiện……” Người tới cúi đầu, Tần Thời Nghị ánh mắt thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên, một lực đạo cực mạnh đấm vào bụng hắn, hắn bị đánh bay ra ngoài một mét, ngã trên mặt đất, đau không ngồi dậy nổi.

Nam nhân chảy mồ hôi lạnh, tái nhợt ôm bụng, bên tai truyền đến thành âm lạnh lẽo của Tần Thời Nghị , “Tra, tiếp tục tra.”

Tần Thời Nghị trong tay bóp nát màn hình di động vết máu theo đó chảy xuống, nhỏ giọt vào bùn đất.

Dung Tịch ở bên kia hỏng mất, cậu run như cầy sấy mà ở chỗ này vượt qua một đêm, buổi tối Hàn Thành không có quấy rầy nhưng là ngoài phòng tất cả đều mấy nam nhân xa lạ nở nụ cười dâʍ đãиɠ, có người thậm chí còn ở ở ngoài cửa sổ huýt sáo trêu chọc cậu. tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ của của bọn họ, Dung Tịch vẫn có thể cảm thấy sự đáng ghét trong giọng nói của họ. Cậu đem chính mình trốn ở trong chăn, bịt kín lỗ tai, cứ như vậy trợn tròn mắt qua một đêm.

Hàn Thành ở Tam Giác Vàng mười mấy năm, dùng một con mắt mới đổi lấy được địa vị ngày hôm nay. Quả trứng trong cơ thể Dung Tịch là máy định vị nhưng hắn lại không sớm đoán ra được. Khó trách, khó trách bọn họ ở phía sau có thể đuổi theo hắn gắt như vậy, quả thật là không tưởng được. Hắn cười lạnh tiện tay đem quả trứng kia ném vào hồ cho cá sấu.

Tần Thời Nghị không phải dạng vừa đối với sự tình Hàn Thành làm ra với Dung Tịch chỉ có thể để chọc điên chó thôi, hắn ở bên kia thay đổi phương thức tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được căn cứ bí ẩn trong rừng cây này, hai bên nhân lực tiến vào quyết sống mái với nhau.

Hàn Thành âm lãnh mà nhìn đám người tới bắt mình, đối mặt với viên đạn bay tới hắn không chút do dự tùy tay đẩy một cái thuộc hạ che trước mặt chính mình. Nhìn thi thể tên đó ngã xuống Hàn Thành cũng chẳng xem nhấc chân vượt qua, chạy về phía nhà gỗ giấu Dung Tịch.

Dung Tịch sáng sớm nghe được bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng súng, ngoài phòng các nam nhân bắt đầu xao động, một ít người thậm chí tức giận đá lên cửa, hùng hùng hổ hổ không biết đang nói cái gì. Thực mau, vài tiếng tiếng súng qua đi, ngoài phòng không hề truyền đến thanh âm các nam nhân kia nữa. Hàn Thành đá văng cửa ra kéo theo một cái tủ sắt bước vào, trên người mang theo vết máu đỏ tươi. Phía sau hắn, ngoài cửa là mấy cỗ thi thể lạnh băng, bốn năm tên cầm súng đứng ngoài chờ Hàn Thành.

Dung Tịch trừng lớn đôi mắt co về giường, lại bị Hàn Thành bàn tay to một kéo tới mép giường, tủ sắt bị Hàn Thành mở ra, bên trong rõ ràng là mấy cái đựng đầy chất lỏng trong suốt cùng mấy cái ống chích.

Dung Tịch không biết đây là cái gì, nhưng hiển nhiên đây là vì cậu mà chuẩn bị, Dung Tịch khóc nức nở hỏi: “Muốn, muốn làm cái gì……”

Hàn Thành âm hiểm cười nói: “Yên tâm, em chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ an toàn.”

Nhìn ống chích càng ngày càng tới gần, Dung Tịch thét chói tai giãy giụa, “Không cần! Đừng đυ.ng tới tôi! Cứu! Cứu mạng!” Sau đó, tứ chi cậu đã bị một người khác đè lại, Hàn Thành đem kim tiêm cắm vào cổ Dung Tịch.

Chờ ống chích chất lỏng đều trôi xuống trong cơ thể Dung Tịch, Hàn Thành mới nhổ kim tiêm ra.

Chẳng được bao lâu, Dung Tịch liền cảm thấy cả người vô lực, mí mắt bắt đầu nặng xuống, cả người nặng nề, thị lực giảm, trước mắt tới tới lui lui thoáng hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ.

Dung Tịch hai mắt đầy nước cố mở lớn, cậu nghĩ đến Tần Thời Nghị, trong đầu chỉ có Tần Thời Nghị. Hắn, hắn vì sao còn chưa tới cứu cậu? Dung Tịch nghĩ, cuối cùng không thắng nổi tác dụng của thuốc nhắm hai mắt lại.

Hàn Thành đem Dung Tịch bế lên, đến một tiểu đội rời đi khỏi căn cứ này.

Thật vất vả bị Tần Thời Nghị tìm được, hắn làm sao có khả năng dễ dàng mà buông tha bọn họ. Chạy trốn liên tiếp một ngày một đêm, Hàn Thành bị Tần Thời Nghị làm cho sống dở chết dở. Hắn không thể đánh trả, đối phương như là chó dữ, hận không thể xé nát chính mình.

Hàn Thành đứng trước nhà xưởng cũ nát, bờ vai của hắn trúng đạn, sắc mặt tối tăm tái nhợt, còn lại duy nhất hai tên thuộc hạ còn sống nhưng chẳng khá hơn hắn là bao, đều thập phần chật vật. Dung Tịch nằm trên sàn xi măng lạnh lẽo, yên lặng mà say giấc.

Hàn Thành cười lạnh, hắn tính sai, xem nhẹ năng lực trả thù của Tần Thời Nghị

Đã từng có thuộc hạ khuyên hắn nên vứt bỏ Dung Tịch, tính mạng quan trọng hơn, lại bị Hàn Thành đấm cho một cái, từ nay về sau rốt cuộc không ai dám nói lời này. Tần Thời Nghị ở cách hắn càng ngày càng gần, Hàn Thành biết mình là cùng đường bí lối, hắn có chút không cam lòng, ngồi xổm trước mặt Dung Tịch, đưa nòng súng ra trước người cậu.

Hắn nghĩ, hắn phải chết, nhưng hắn muốn lôi kéo Dung Tịch theo hắn cùng chết, như vậy mới đáng cho cái giá hắn đã trả vì cậu.

Hàn Thành nhìn da thịt non mịn, không biết nên từ nơi nào xuống tay, khối này thân thể hoàn mỹ này hắn không thể phá hư.

“Thật ra, em chính là mạng của tôi.…” Hàn Thành cảm thán nói, hắn vứt bỏ súng, phát điên mà gặm cắn môi Dung Tịch, đáng tiếc người hôn mê không thể cho hắn một tia đáp trả.

Hàn Thành cảm thấy thân thể của Dung Tịch lạnh băng, nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cần có được cậu thì tốt rồi.

“Bọn họ tới.” Trong đó một tên nói.

Hàn Thành nhìn Dung Tịch không nói, chung quy thở dài, giơ súng lên nhắm ngay trán Dung Tịch, định bóp cò súng thì bỗng nhiên phía dưới truyền đến một trận đau đớn kịch liêt, hắn theo bản năng muốn nổ súng, lại bởi vì đau đớn mà bắn lệch, bắn vào hòn đá cách đó không xa.

Hàn Thành che lại bụng, hai tên phía sau đã bị bắn cho trợn tròn mắt lên thiên đường cùng hắn rồi.

Tần Thời Nghị tay cầm sùng còn giơ trước không trung. Thời khắc hắn nhìn Hàn Thành giơ súng nhắm ngay trán Dung Tịch, hắn điên rồi, không chút do dự gϊếŧ Hàn Thành. Tần Thời Nghị hai mắt đỏ ửng, nhìn Hàn Thành ngã xuống đất, hắn nắm chặt khẩu súng bồi thêm vài phát cho hả giận. Mười mấy phát đạn toàn bộ bắn vào người đối phương, chờ thi thể Hàn Thành không có động tĩnh gì nữa, Tần Thời Nghị chạy đến chỗ Dung Tịch, hắn đem Dung Tịch ôm vào ngực.

Dịu dàng vuốt ve hắn mặt, trong miệng nỉ non nói: “Tiểu Tịch đừng sợ, anh tới…… Đừng sợ…… Anh tới cứu em…… Đừng sợ…… Đừng sợ……” Hắn giống như đang đối đãi trân bảo quý nhất, động tác mềm nhẹ có chút run rẩy.

Tần Thời Nghị hôn mặt Dung Tịch, cọ má mình với cậu, “Tiểu Tịch…… Anh tới cứu em đây…… Chúng ta về nhà được không…… Em mở mắt ra……”Hắn không biết Dung Tịch vì sao hôn mê, nhưng hắn biết hắn cuối cùng cũng đem bảo bối của hắn, tính mạng của hắn trở về. Trong lòng chỗ trống cuối cùng lấp đầy, đáy lòng bởi vì mất đi mà hốt hoảng thật sự làm hắn điên cuồng.

Tần Thời Nghị cứ như vậy lẳng lặng mà ôm Dung Tịch, hắn khóc, nước mắt từng giọt lưu lại ở trên mặt Dung Tịch, nhưng mà Dung Tịch lại như cũ không đáp lại hắn. Tần Thời Nghị luống cuống, hắn hiện tại mới phát hiện người dưới thân da thịt lạnh băng.

“Tiểu Tịch? Tiểu Tịch…… Tiểu Tịch……” Tần Thời Nghị dùng tay vuốt mặt Dung Tịch, dịu dàng mà kêu, “Em mở mắt ra nhìn xem ……”

“Bác sĩ…… Bác sĩ? Bác sĩ!! Bác sĩ! Mau đi tìm bác sĩ! Mau! Mau đi!” Tần Thời Nghị hoảng sợ kêu to, hắn trong cuộc đời chưa bao giờ từng có hoảng sợ như thế.

Bộ dáng hắn điên cuồng như kẻ điên trong bệnh viện tâm thần đi ra.

Dung Tịch đã chết.

Nguyên nhân chết là do cậu bị ngạt thở mà chết, Hàn Thành tiêm thuốc quá liều vào cơ thể cậu, sau đó không chú ý tới cơ thể cậu, dẫn tới tắc nghẽn ống dẫn hít mà chết.

Tần Thời Nghị phát hiện ra Dung Tịch cách thời điểm cậu chết đã hơn hai giờ. Tần Thời Nghị lặng im mà nhìn Dung Tịch mặt đã tái nhợt, không nhúc nhích. Thời gian như ngưng đọng lại, hắn tự động xem nhẹ lời nói của bác sĩ, như cũ cố chấp mà bảo hộ Dung Tịch ở bên người. Hắn không biết Dung Tịch bị Hàn Thành bắt cóc lúc ấy đã tuyệt vọng thế nào, hắn chỉ biết chính mình hiện tại còn thể xác nhưng hồn đã theo Dung Tịch mà đi, trong mắt giờ này chỉ có hình ảnh Dung Tịch.

Tần Thời Nghị nhớ tới thời điểm bọn họ mới quen biết ở thị trấn, đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời hắn. Thời điểm cầm tù Dung Tịch hắn luôn sống trong lo sợ, lo được lo mất, mười mấy năm không phải hắn cầm tù Dung Tịch, mà là Dung Tịch cầm tù hắn, từ đây một lòng chỉ vì cậu mà rung động.

Tần Thời Nghị ghé vào ngực Dung Tịch, quần áo bệnh viện màu trắng, đôi tay lạnh toát, đôi mắt không thể mở ra được.

Tần Thành trong lúc tới xem qua hắn, Tần Thời Nghị không có cùng hắn nói chuyện, cứ như vậy ôm thi thể Dung Tịch, bình tĩnh làm người phát lạnh, yên tĩnh làm người phát sợ.

Tần Thành ở phòng bệnh đứng một ngày một đêm, không có người biết hắn suy nghĩ cái gì, sau đó hắn rời đi, từ đây không còn có tin tức.

Sau lại có người nói cho Tần Thời Nghị, có một loại kỹ thuật gọi là đông lạnh cơ thể người, chính là đem thi thể ở nhiệt độ cực thấp để bảo tồn, tương lai có thể dùng kỹ thuật cao sau đó tiến hành chữa bệnh để sống lại. Hiện tại Bắc Âu đã nghiên cứu ra loại phát minh này, cũng dần dần hoàn thiện, có lẽ Dung Tịch còn có hy vọng, đem chút hy vọng nhỏ nhoi này ký thác với tương lai y học khoa học kỹ thuật.

Tần Thời Nghị cuối cùng có đáp lại, ánh mắt hắn thâm thúy không hề có cảm xúc.

Tần Thời Nghị ôm Dung Tịch đưa vào trong đống máy móc lạnh băng, hắn nhìn rồi lại hôn, cuối cùng nói một câu: “…… Chờ anh…… Tiểu Tịch……”

Tần Thời Nghị nằm bên cạnh Dung Tịch, cứ như vậy ôm chặt cậu, mặc kệ là tương lai hay bất kỳ một ngày nào đó, hắn muốn ánh mắt đầu tiên hắn mở ra là phải nhìn thấy cậu trước. Tần Thời Nghị hy vọng ngày đó hắn mở mắt tỉnh dậy sẽ biết rằng đây chỉ là một giấc mơ, chính xác là một cơn ác mộng mà thôi. Khi ấy Dung Tịch sẽ mở mắt ra dưới ánh nắng nhẹ của ngày mới nhìn hắn mà mỉm cười, hắn ước gì đó là thật, đừng là ảo tưởng riêng mình hắn…

Tần Thời Nghị nhàn nhạt mà cười, rốt cuộc không chống lại được tác dụng của thuốc, hắn nhìn Dung Tịch nhắm hai mắt lại……