Chương 34: Phiên ngoại 7: Rời đi 1

Trong núi tín hiệu không tốt, Tần Thời Nghị căn cứ vào định vị trên người Dung Tịch vất vả lắm mới tìm được phương hướng. Đường núi hiểm trở hay không bây giờ với hắn không quan trọng, điều duy nhất khiến hắn suy nghĩ nhiều nhất chính là Dung Tịch rời khỏi hắn có sợ hãi hay không, liệu có oán trách hắn bảo vệ cậu không tốt hay không nữa. Tần Thời Nghị hận không thể đem thiên đao vạn mã tới giải cứu Dung Tịch. Nhiều năm như vậy, hắn hóa ra là nuôi ong tay áo, kẻ nguy hiểm nhất bấy lâu nay vẫn luôn bên cạnh hắn.

Một ngày một đêm qua đi, bọn bắt cóc không hề gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào để đòi tiền. Nếu như không phải vì tiền thì chắc chắn không phải kẻ thù của Tần Thời Nghị làm, hắn cảm thấy không có còn người nào có thể làm như vậy. Đáy lòng Tần Thời Nghị càng ngày càng khủng hoảng, hắn hình như đã đoán ra được điều bọn bắt cóc muốn rồi.

Hàn Thành không ngờ được Tần Thời Nghị cư nhiên có thể tìm thấy hắn nhanh như thế. Hắn không kịp nghĩ nhiều, liền mang theo Dung Tịch lập tức dời đi.

Dung Tịch bị nam nhân ôm vào trong ngực, cậu lén lút đánh giá nơi này, chỉ thấy bốn phía tất cả đều là núi rừng, nơi mà cậu bị nhốt chỉ là một căn nhà hoang nhỏ trên núi.

Hàn Thành đem cậu ôm tới chỗ phi cơ riêng, ôn nhu mà vuốt ve mặt Dung Tịch, “Ha, tên kia thật là phiền phức, hắn vẫn luôn đi theo chúng ta sao? Nhưng mà đừng sợ, chúng ta tới một nơi an toàn hơn, để hắn không thể tìm thấy.”

“Đi, đi chỗ nào?” Dung Tịch nhút nhát hỏi.

Nam nhân cười mà không nói.

“Tôi muốn về nhà.” Dung Tịch nói.

“Vì sao?”

“Ông xã sẽ lo lắng, sẽ tìm tôi.” Dung Tịch đôi mắt bắt đầu ướŧ áŧ, cậu rất dễ khóc. Thời điểm ở biệt thự, Tần Thời Nghị thường xuyên chê cười cậu là một tên con trai mít ướt, mới trêu chút xíu thôi mà đã khóc rồi. Quả thực so với con gái còn yếu đuối hơn, nhưng mà cậu không phải là nữ nhân, mà là một tiểu quái thuộc về Tần Thời Nghị. Tần Thời Nghị thích xem cậu khóc, Dung Tịch khóc rất thương tâm, Tần Thời Nghị càng xem càng cảm thấy nghiện, nhưng so với khi cười, hắn thấy cậu mê người hơn.

Hàn Thành dùng tay lau đi nước mắt Dung Tịch, thô lỗ mà nâng cằm đối phương lên, “Khóc cái gì, tôi mang em rời khỏi hắn, em sẽ không bao giờ bị hắn bắt nạt nữa, được không? Em nói thử xem?”

Dung Tịch có chút tuyệt vọng mà nhìn người trước mắt này, hắn so Tần Thời Nghị còn tà ác hơn, cậu cuối cùng ý thức được vấn đề này.

Ngồi một ngày một đêm trên phi cơ, Dung Tịch bị nam nhân đưa tới một rừng cây, dọc đường đi toàn là những ngồi nhà gỗ giá cao. Nơi này chỉ có một ít người sống, những người này khuôn mặt nhìn không hề tốt chút nào, trên người đều trang bị súng ống, nhìn thấy Hàn Thành tới đều cúi đầu chào. Hàn Thành hiển nhiên là thủ lĩnh, nơi cậu đang đứng đây là địa điểm tàng trữ ma túy, bọn họ không ngừng làm ma túy, còn buôn bán cả súng ống.

Trong nước tuyệt đối không có khả năng xuất hiện nơi này, như vậy nơi đây chỉ có thể là vùng biên giới hoặc một nước nào đó khác.

Dung Tịch đi theo phía sau Hàn Thành, cậu cúi đầu, chung quanh đều là những tên ác lang nhìn chăm chú, cậu thậm chí có thể nghe được một ít tiếng cười khinh thường mình. Dung Tịch bị Hàn Thành đưa tới một nhà gỗ, nơi này hoàn cảnh rất kém cỏi, khắp nơi đều là muỗi, Dung Tịch da thịt đã bị đốt tới năm sáu cái. Hàn Thành tất nhiên là chú ý tới, hắn kéo tay Dung Tịch,đưa thuốc tới, giúp cậu bôi, “Thật trắng, Tần Thời Nghị trước kia nuôi em như nào hả? Cho ăn kim chi ngọc diệp, sơn hào hải vị đúng không? Khó trách hắn đem em nhốt trong biệt thự, không lo ăn uống, đem tơ lụa thượng hạng mà nuôi em. Em đẹp như thế này, tôi làm sao để em chung hoàn cảnh với đám người ngoài kia. Nhịn một chút, chờ sau khi an toàn tôi đem em tới Thái Lan được không?”

“Thái Lan?” Dung Tịch nhìn Hàn Thành, “Tôi, tôi không muốn đi, tôi không muốn rời khỏi Trung Quốc……”

Hàn Thành bắt lấy tay cậu, Dung Tịch tức khắc cảm thấy cánh tay truyền đến đau đớn. Cậu đau đến muốn lùi tay về, lại bị nam nhân hung hăng mà kéo đến trong lòng ngực, “Em tốt nhất nghe lời một chút, đám người ngoài kia đều là kẻ hư hỏng dâʍ ɖu͙©, đôi khi tôi quản không được bọn họ. Vừa rồi mang em đến tới đây, bọn họ nhìn em giống như một đám lợn đang chảy dãi vậy. Vấn đề sinh hoạt ở đây với trong chùa giống hệt nhau bọn họ đều như những con sói chết đói vậy, thời điểm tôi rời khỏi đây rồi tôi không chắc rằng bọn họ sẽ làm gì em đâu. Có thể đến lúc đó cái miệng nhỏ phía dưới sẽ được chơi tới nát đấy, bọn họ đều là những tên cao lớn thô kệch, làm sao biết thương hương tiếc ngọc, em nghĩ xem có phải hay không?”

Dung Tịch hoảng sợ mà nhìn nam nhân, " Anh, anh đừng đem tôi đưa cho bọn họ…… Hu hu…… Tôi sợ……”

“ Nếu vậy nghe lời tôi nói một chút, không được trái lời nghe chưa?”

Dung Tịch bị nam nhân dọa tới choáng váng, cậu gật gật đầu, Hàn Thành một cái tay khác qua lại xoa bóp cái mông mềm mại của Dung Tịch.

Dung Tịch nghe được tiếng hít thở của Hàn Thành càng ngày càng thô nặng, cậu run rẩy khóc thút thít.

“Khóc cái gì? Có phải muốn tôi chạm vào hay không?” Hàn Thành ôm cậu lên trên giường. Hắn ôm Dung Tịch, một tay khác trên dưới vuốt ve, kéo quần áo cậu ra, xem cảnh xuân phía dưới quần áo. Hắn hít một hơi, đây là cơ thể mà hắn hằng đêm mơ ước, bây giờ hắn thật dễ dàng vươn tay ra mà chạm đến.

Dung Tịch nghĩ đến việc Tần Thời Nghị đã từng vô số lần cùng cậu nói qua cậu là thuộc về ai, thân thể chỉ có hắn mới có thể chạm vào, nếu Dung Tịch đem cơ thể này dâng hiến cho kẻ khác, hắn sẽ giúp Dung Tịch "bảo quản" thân thể này thật tốt.

Dung Tịch lắc đầu, “Không muốn, đừng chạm vào tôi.” Cậu đưa tay đẩy cơ thể nam nhân đang tiến gần tới, cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng cậu vẫn như cũ nhớ rõ những điều Tần Thời Nghị nói với cậu.

Hàn Thành nhăn lại mày, tay không hề ngừng lại vén lên váy Dung Tịch, lộ ra đùi trắng nõn, tay trái mạnh mẽ mà tới rất gần địa phương tư mật kia. Dung Tịch giãy giụa lại bị Hàn Thành tìm dây thừng trói lại, Dung Tịch khóc thút thít cầu xin.

Hàn Thành sờ đến tiểu huyệt, hắn đã sớm biết Dung Tịch là người song tính, chỉ là không nghĩ tới Tần Thời Nghị đối cậu du͙© vọиɠ chiếm hữu lớn tới như này, “Đây là cái gì?” Hắn qua lại vuốt ve thứ ngoài huyệt khẩu.

Dung Tịch hồng con mắt không nói lời nào.

“Tần Thời Nghị như thế đối với em sao?” Hàn Thành cởi hẳn quần áo Dung Tịch, hắn bẻ ra hai chân Dung Tịch, thấy được địa phương da^ʍ mĩ kia, hắn dùng tay khảy cây gậy kia, “Thật da^ʍ nha.”

“Em nói cho tôi biết, hắn ngày thường như thế nào thao em? Là thô lỗ hay là ôn nhu?” Hàn Thành dùng tay sờ bên ngoài.

Dung Tịch nghiêng đầu qua một bên, giấu trong gối.

“Nếu em không nói lời nào, tôi liền đâm vào, chắc chắn sẽ rất đau.” Hàn Thành uy hϊếp mà dùng phần hông đỉnh Dung Tịch, Dung Tịch bị cái vật cứng kia đỉnh run rẩy.

“Ông xã nói thân thể của tôi là của anh ấy, ông xã không muốn có ai động vào tôi cả……” Dung Tịch nhỏ giọng mà nói.

“Không được kêu hắn là chồng!” Hàn Thành ghen với Tần Thời Nghị hắn ghét Dung Tịch gọi tên kia là chồng, “Không phải em sợ hắn sao?”

“Sợ……”

“Sợ thì tốt.” Hàn Thành ngón trỏ rốt cuộc nhịn không được, chọc vào cái lỗ mềm mại kia, Dung Tịch kinh sợ khóc thành tiếng.

Hàn Thành dùng tay tùy ý mà đảo quanh âʍ ɦộ cậu, hắn chắc chắn rằng khi đi vào trong sẽ vô cùng sướиɠ.

“Cái này là cái gì?” Hàn Thành tựa hồ ở trong tiểu huyệt đυ.ng phải một vật cứng.

“Là Tần Thời Nghị bỏ vào cho em?”

Dung Tịch khóc lóc không nói lời nào, Hàn Thành thô lỗ mà dùng tay ở tiểu huyệt cậu quấy loạn một phen mới làm Dung Tịch đáp lại, cậu gật gật đầu.

Hàn Thành muốn đem cái vật cứng ra, lại phát hiện đồ vật này thời gian ở trong cơ thể cậu quá lâu có chút khó lấy. Hắn dùng sức lấy ra mặc kệ Dung Tịch có đau hay không.

“Thật là dâʍ đãиɠ.” Hàn Thành rút tay ra, tìm tới một cái dây thừng trói hai cẳng chân Dung Tịch, để âʍ đa͙σ cậu mở rộng ra, rồi mới đưa tay vào tiếp tục quấy loạn. Tốn một ít sức lực hắn mới đem được cái vật kia ra. Vật ấy là một quả trứng rung nhỏ tầm 2cm, Hàn Thành đang muốn muốn hỏi đây là cái gì, thì bên ngoài thuộc hạ đột nhiên gõ cửa, dùng tiếng Thái Lan báo cáo. Hàn Thành nhìn Dung Tịch nằm trên giường, cười vỗ vỗ khuôn mặt cậu, “Thật là mỗi lần đều cho em cơ hội, chờ tôi.” Hắn hôn lên gương mặt Dung Tịch, rồi cầm quả trứng kia rời đi.