Chương 33: Phiên ngoại 6: Cưỡng bách

Phiên ngoại 6 cưỡng bách

Dung Tịch cảm giác mình ngủ đã lâu, đầu choáng kinh khủng, thời điểm tỉnh lại đập vào mắt chính là trần nhà xi măng cũ nát cậu có chút hốt hoảng không rõ tình huống trước mắt, cảm thấy sợ hãi hoảng loạn mà quan sát cả căn phòng.

Phòng đơn sơ không thể đơn sơ hơn bốn phía cửa sổ đều bị đóng một tấm ván che đi những kẽ hở. Thứ duy nhất dùng để chiếu sáng chính là dây tóc bóng đèn treo lủng lẳng trên trần nhà. Dưới thân cậu là một cái sa lông sang trọng khác xa với tình cảnh của nơi này.

Dung Tịch muốn đứng dậy, lại phát hiện hạ thân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt đặc biệt là giữa hai chân. Dung Tịch không dám tưởng tượng thời điểm mình hôn mê đã xảy ra việc gì. Trước khi hôn mê cậu nhớ rằng mình đang đi cùng với Tần Thành thì bị một người đàn ông xa lạ bắt đi. Dung Tịch bây giờ không biết nên làm sao điều duy nhất cậu nghĩ tới chính là muốn Tần Thời Nghị đến cứu cậu sợ hãi muốn lớn tiếng khóc lên nhưng cậu không dám, như vậy sẽ dẫn người tới. Bị cầm tù một chục năm, xã hội phát triển như nào cậu còn không biết. Dung dịch cảm thấy trong người có chút không khỏe cậu thấy sợ hãi nơi này.

“Thiên sứ em tỉnh rồi sao?” trong phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp, Dung Tịch co rúm thể đôi mắt hoảng loạn mà tìm kiếm nơi phát ra thành âm sau đó cậu nhìn tới bên phải có một người nam nhân cao lớn đang ngồi trên sofa. Cậu không biết người đàn ông kia ngồi ở đây từ lúc nào bóng đêm che phủ thân hình hắn, như một con sói ngồi ở đó quan sát con mồi từ lâu.

Dung Tịch lấy chăn che đi cơ thể chính mình cúi thấp đầu, cậu giống như một con thỏ sợ hãi bị ăn thịt. Hàn Thành từ trong bóng tối đi đến mép giường hắn duỗi tay vén lên một sợi tóc dài của Dung Tịch, mê muội cảm thán mùi hương này giống hệt mùi hương năm cậu 18 tuổi sau bao nhiêu năm vẫn không phai mờ. Nó còn mạnh hơn cả ma túy khiến cho hắn mê muội thật sự là quá hoàn mỹ, quả thực làm người huyết mạch sôi trào.

Có người chạm vào làm cậu run rẩy kịch liệt.

“Em thơm quá có nhớ anh là ai hay không hả?” Hàn Thành đột nhiên xốc chăn lên, Dung Tịch sợ tới mức thét chói tai, cậu giãy giụa muốn chạy, lại bị Hàn Thành đè mạnh trên giường, cậu nhìn bộ dạng của người nam nhân này hung ác nham hiểm tàn độc vết sẹo chém ngang qua mắt hắn giống như một con rết, đáng sợ mà hung ác, khác hẳn với Tần Thời Nghị ánh mắt mê luyến mà nhìn cậu người nam nhân này ánh mắt giống như một tên biếи ŧɦái.

Dung Tịch lắc đầu, cậu không nhớ gì cả, trừ Tần Thời Nghị, cậu muốn hắn thật mau đến cứu cậu, cậu cũng không nhớ rõ người này có phải là muốn tống tiền hay không.

Hàn Thành trong lòng phẫn nộ, hắn hận không thể đem người dưới thân xé nát mà nuốt vào nhưng vẫn cố nén xuống dưới hắn sờ sờ mặt Dung Tịch , ở bên tai cậu thấp giọng nói: “Đừng sợ, về sau này em sẽ biết anh là ai, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, lần trước anh còn chưa nói tên cho em là Hàn Thành, nhớ kỹ chưa chưa?”

Nam nhân buông cậu ra ngồi ở mép giường, Dung Tịch lui tới đầu giường, nhỏ giọng mà nói, “Anh…… anh có thể thả tôi đi hay không?……”

Hàn Thành nhìn về phía cậu, Dung Tịch sợ tới mức giọng nói cũng run theo “Tôi…… Chồng tôi sẽ cho anh tiền…… anh…… anh đừng làm hại tôi được không…… Cầu xin anh……Anh…… anh muốn bao nhiêu tiền đều có thể……” Dung Tịch nói nói đôi mắt đã ươn ướt. Cậu trách vì sao Tần Thời Nghị vẫn chưa tới cứu cậu không phải hắn nói luôn mình cậu ở bên mình sao? Kẻ lừa đảo này, tại sao còn chưa tới, cậu có phải sẽ chết ở chỗ này hay không…… Dung Tịch trong lòng không ngừng mắng Tần Thời Nghị là kẻ lừa đảo, trừ cái này ra, đầu cậu hỗn loạn không thể nghĩ được cái khác.

Hàn Thành trầm mặc mà nhìn cậu, Dung Tịch né tránh ánh mắt hắn, Hàn Thành tầm mắt sắc bén vô cùng, hồi lâu mới mở miệng nói chuyện, " A, thì ra em có chồng rồi sao?Chồng em tên gì, nói cho anh nghe được không?”

“…… Tần Thời Nghị, anh, anh ấy rất yêu tôi, anh ấy sẽ mau đem tiền đến đây, anh muốn nhiều ít đều có thể.” Dung Tịch lại nói đến tiền.

“Chậc.” Hàn Thành đem một tàn thuốc ném xuống đất dùng giày da nghiền nát, “Thật phiền phức, tôi không cần tiền, em cần bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho em.”

“Kia…… Vậy anh muốn cái gì……” Dung Tịch hỏi.

Hàn Thành bàn tay tiến vào trong chăn, chậm rãi sờ lên cẳng chân Dung Tịch. Dung Tịch theo phản xạ muốn tránh né, lại bị hắn đè lại, “Tôi muốn em a.”

“Nhưng mà, tôi cái gì cũng không có……” Dung Tịch khóc thút thít nói. Nam nhân này không cần tiền, không phải bọn bắt cóc luôn muốn tiền hay sao bọn. Hay là tên này muốn gϊếŧ cậu? Có phải cậu sắp chết ở đây hay không?

“Đúng vậy, em cái gì cũng không có, nhưng tôi lại thích em. Tôi muốn lấy máu em để uống, muốn hôn môi em một chút, ch*ch lỗ nhỏ bên dưới của em là được.” Hàn Thành một bên nói một bên đem tay trượt lên chân với đùi Dung Tịch.

Dung Tịch cứng đờ không dám động.

“Yên tâm, em có kêu khàn cả cổ cũng sẽ không có người tới cứu em, nơi này chính là núi rừng hoang dã, cũng đừng nên nghĩ đến việc chạy trốn, nếu em chạy tôi sẽ gϊếŧ chết em đem thi thể em chia thành từng mảnh nhỏ cất vào trong lọ, để mỗi ngày đem ra nhìn.” từng câu từng chữ của Hàn Thành nói ra làm Dung Tịch sởn tóc gáy. Hắn nói tiếp, “ như vậy đời này thiên sứ của tôi sẽ không cần phải nhìn thấy ai khác ngoài tôi nữa, em nói có phải hay không?”

“Không cần…… Đừng gϊếŧ tôi…… Đừng gϊếŧ tôi……” Dung Tịch khóc lóc cầu xin.

“Vậy em có nghe lời tôi hay không” Hàn Thành hỏi hắn.

Dung Tịch vội vàng gật đầu, “ tôi nghe lời, tôi nghe lời, tôi sẽ không chạy.” Dung Tịch tin Tần Thời Nghị sẽ đến cứu cậu.

Hàn Thành vừa lòng gật gật đầu, tay hắn đặt ở ngoài qυầи ɭóŧ đối phương không ngừng xoa nắn, sau đó cuối cùng sờ đến nơi mà hắn ngày đêm mơ ước, Dung Tịch như bị cái gì kí©h thí©ɧ đá loạn hai chân, “Không cần! Đừng đυ.ng tới tôi!”

Hàn Thành đột nhiên cho cậu một cái tát hắn dùng lực mạnh đến mức đem dung tịch ném đến mép giường, Dung Tịch nức nở mà khóc thành tiếng, sau đó cơ thể cậu bị kéo ra phía sau, hai chân bị thô bạo mà mở ra, giọng của nam nhân từ phía trên truyền đến, “Đây là do em không nghe lời, chờ tôi thao xong liền gϊếŧ, tiền da^ʍ hậu sát được không?”

Dung Tịch bị đánh mặt sưng đỏ lên, đầu cậu đau muốn choáng, trong miệng rêи ɾỉ, nhưng nam nhân nghe thấy lại giống như xuân dược kí©h thí©ɧ hắn. Dung Tịch cảm thấy dưới thân chợt lạnh, qυầи ɭóŧ bị xé ra thô bạo, sau đó một vật cứng để lên, Dung Tịch hoảng loạn mà lùi về sau, lại bị tay Hàn Thành bắt lấy.

Dung Tịch thét lên chói tai giãy giụa không cho chạm vào.

Hàn Thành ấn mạnh cậu xuống bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập Dung Tịch bị hắn che lại miệng thật cẩn thận mà mở mắt ra, nhìn thấy mặt Hàn Thành phóng đại trước mặt cậu liền hoảng sợ.

Hàn Thành muốn tiếp tục cọ xát gậy thịt nhưng tiếng đập cửa lại càng thêm dồn dập.

Hàn Thành sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ của Dung Tịch, đặt xuống một cái hôn “Lần này tha cho em về sau nhớ rõ chưa?”

Hàn Thành đi rồi, Dung Tịch nhẹ nhàng thở ra, cậu run run đưa tay kéo chăn đắp lên người, vừa kinh vừa sợ.