Chương 32: Phiên ngoại 5: Mang đi

Phiên ngoại 5 mang đi

Hàn Thành sống hơn ba mươi năm mới hiểu được thế nào là rung động. Hắn hiểu bản thân mình đang muốn cái gì, cho dù Tần Thành thoạt nhìn đối với hắn còn mâu thuẫn, nhưng đối phương chung quy vẫn còn là một tấm chiếu mới, còn trẻ chưa trải sự đời, công tử bột trong miệng bao người. Hàn Thành không hiểu được Tần Thành rõ ràng là ra nước ngoài học tập, học rộng tài cao vì sao vẫn có lúc ngu ngốc như vậy. Tần Thành sớm đã dỡ xuống tâm tư phòng bị với hắn, đôi khi còn lơ đãng mà tiết lộ sự tình trong nhà.

"Có thật không? Tôi cảm thấy cậu đúng thật bất hạnh, nếu không có cha cậu, cậu và mẹ chắc hẳn sống với nhau rất tốt." Hàn Thành giống như vô tình mà đồng tình, hắn lại như nghĩ tới điều gì đó, mang theo một chút ưu thương nói, "Kỳ thật cậu so với tôi may mắn hơn nhiều, cậu ít nhất có cái gia đình, có mẹ để thích. Còn tôi, từ khi còn nhỏ đã phải tự lực cánh sinh." Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn vô cùng miễn cưỡng.

"Người trẻ tuổi phải hiểu được thấy đủ, nhưng tôi cho rằng cậu cũng có thể vì chính mình tranh thủ một phen." Hắn lại nói.

Cùng Hàn Thành ở chung một tháng, Tần Thành đối với hắn đã hoàn toàn dỡ xuống phòng bị. Hàn Thành ở trong mắt hắn tựa như một doanh nhân thành đạt, có đôi khi còn dạy cho hắn một ít sự đời, những cái đó ở trường hắn hoàn toàn không được học. Tần Thành còn biết được Hàn Thành buôn bán súng ống đạn dược cùng buôn ma túy.

Hắn cảm thấy cái này không có gì lớn lao cả, hắn sinh ra trong một gia đình mà cha hắn cũng phạm phải tội lớn, hắn biết còn chưa đủ nhiều sao? Khác với Hàn Thành có đôi khi hắn chỉ cần dùng lời nói là Tần Thành có thể hiểu.

Làm một cái ưu tú tội phạm gϊếŧ người, Hàn Thành tinh tường biết người bị hại tâm tâm lý hoạt động, nói đến cùng này bất quá là cái ở dị dạng trong gia đình lớn lên, cực độ khuyết thiếu tình thương của cha nam hài. Hắn chỉ cần biểu hiện ra một chút trưởng giả phong phạm, đối hắn tốt một chút, này chỉ ngu xuẩn sơn dương liền sẽ trung nhập hắn bẫy rập.

Tần Thành biết Hàn Thành ở cùng khu biệt thự này nhưng khác với đám kia người, khả năng cha hắn gặp mặt Hàn Thành chắc có lẽ là không bao giờ. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được có lẽ Tần Thời Nghị cũng không có lợi hại như vậy, Tần Thời Nghị lợi hại chắc chỉ là trong gia đình thôi, có lẽ hắn có thể...... Tần Thành nắm chặt tay, hắn nhìn qua có chút trầm mặc mà đáng sợ.

Biệt thự khôi phục yên tĩnh, Tần Thành đã đi được một tháng, Dung Tịch cảm thấy rõ ràng Tần Thời Nghị chán ghét Tần Thành, cậu không thể hiểu nổi vì sao Tần Thời Nghị lại nghĩ như thế, đứa nhỏ này trước đây hắn rất muốn sinh nó ra mà.

Tần Thành gần đây ở công ty chọc phải một nhân vật tai to mặt lớn, cho dù Tần Thời Nghị không thích đứa con trai này, người làm cha như hắn vẫn nên ra mặt giải quyết vấn đề này. Tần Thời Nghị đối với việc Tần Thành mắc lỗi không có răn dạy, chỉ nói câu tự giải quyết cho tốt. Tần Thành cho rằng chính mình cũng đủ lớn rồi có thể tự mình giải quyết, không những thế bây giờ còn có Hàn Thành dạy hắn lẽ sống, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Thời Nghị hắn vẫn nhịn không được trong lòng sợ hãi. Hắn thầm mắng chính mình không có tiền đồ.

Tần Thời Nghị ở công ty nửa ngày mới đi về, sau đó đi ra mới phát hiện không thấy Tần Thành, hắn trong lòng có một dự cảm bất ổn. Hắn tìm tới thư ký, bảo là đi tới công ty chi nhánh lấy tài liệu buổi chiều sẽ trở về.

Cùng lúc đó trong biệt thự, Dung Tịch đáng lẽ không bao giờ được toàn vẹn mà xuất hiện trước mặt hắn, Tần Thành nhìn qua có chút kích động, hắn nắm lấy Dung Tịch tay, "Tiểu Tịch chúng ta đi thôi, thừa dịp cha chưa về chúng ta mau đi thôi."

Dung Tịch ngơ ngác mà nhìn Tần Thành, "Con, con kêu mẹ là gì?" Cậu trước kia chưa bao giờ phát hiện đứa con trai này biểu lộ sự điên cuồng như vậy. Tần Thành bình tĩnh lại, hắn giấu đi chấp niệm trong mắt, hắn mặt mày thấp hèn, "Cha tạm thời sẽ không trở lại, chúng ta đi thôi, đi ra bên ngoài thế giới, về sau người muốn làm cái gì đều sẽ không có người ngăn cản người."

Dung Tịch hiển nhiên không tin, "Con mau đi đi, nếu không anh ấy về sẽ...... Sẽ tức giận......" Dung Tịch muốn rút về, lại bị Tần Thành nắm chặt mà gắt gao.

Thấy Dung Tịch không tin mình, Tần Thành cười khổ, "Đã mười mấy năm, bị ông ta cầm tù còn chưa đủ sao? Con sẽ có biện pháp đưa người rời khỏi nơi này, ông ta sẽ không tìm thấy chúng ta, chúng ta đi rất xa, không bao giờ trở về được không?" Hắn ngữ khí thậm chí có chút vội vàng, hắn cần mau chóng đưa Dung Tịch đi, Tần Thời Nghị không biết sẽ đột ngột trở về lúc nào, đến bây giờ hết thảy mọi thứ hắn đều chuẩn bị vô cùng tốt.

Dung Tịch lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi, cậu đẩy Tần Thành, "Không, không cần, Thời Nghị sẽ tức giận, không cần đi, con đi đi, nếu anh ấy biết sẽ mắng con đấy."

Tần Thành biết Tần Thời Nghị đã để lại dấu vết sâu trong lòng Dung Tịch, đối với Tần Thời Nghị, hắn vừa đố kị vừa hận, nhìn bộ dáng sợ hãi của Dung Tịch, hắn giật cái ly trên người Dung Tịch, kéo cậu xuống giường, Dung Tịch đột nhiên không kịp phòng ngừa té ngã trên mặt đất, lộ ra dấu vết xanh tím dưới chân, mặt trên đều là vết đỏ. Tần Thành động tác quá mức đột nhiên, đυ.ng tới cây gậy trong thân thể, tức khắc làm Dung Tịch đau đớn không thôi.

Tần Thành vội vàng ngồi xổm xuống, cố nén tầm mắt chính mình không nhìn đến Dung Tịch trên người lấm tấm, "Xin, xin lỗi, chúng ta mau đi thôi, yên tâm, chuyện này con chuẩn bị đã lâu, ông ấy tìm không thấy chúng ta."

Dung Tịch hai mắt nhiễm nước mắt, cậu ngồi im trên, lắc đầu, "Không cần, mẹ không cần đi." Dung Tịch trong lòng sợ hãi, cậu một mặt sợ hãi hậu quả khi Tần Thời Nghị biết chuyện này, lại một mặt sợ hãi chính mình sau khi rời khỏi đây phải đối mặt thế giới, nhưng càng do cậu không muốn rời Tần Thời Nghị, không biết chính mình đi ra ngoài còn có thể làm cái gì, thậm chí rời đi Tần Thời Nghị có thể sống sót hay không cũng chẳng biết rõ.

Thời gian cấp bách, Tần Thành tới thời điểm thập phần hoảng loạn, đối mặt với Dung Tịch nghi ngờ hắn chỉ giải thích miễn cưỡng. Dung Tịch không muốn cùng hắn đi, Tần Thành phẫn hận, hắn biết một bước này đi thì không khả năng quay trở lại, biệt thự nơi nơi đều có theo dõi, Tần Thời Nghị thực mau liền sẽ biết việc hắn tới biệt thự. Hôm nay không thành công liền xả thân, đối đãi với Dung Tịch động tác không khỏi có chút thô lỗ, hắn bế Dung Tịch lên, Dung Tịch hoảng sợ mà ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, "Không, không cần! Con, con buông mẹ ra!"

Bên ngoài sớm đã có xe chờ, chờ Tần Thành ôm Dung Tịch lên xe, xe hơi màu đen lập tức lái khỏi biệt thự.

Màn hình theo dõi xuất hiện hình ảnh cuối cùng này Dung Tịch giãy giụa bị bế lên xe, Tần Thời Nghị nhìn máy theo dõi thấy mặt Tần Thành tức đến toàn thân phát run, đấm một cái thật mạnh lên tường, mặc kệ trong tay máu tươi, hắn chạy ra khỏi phòng.

Dung Tịch đi rồi, việc hắn sợ hãi nhất vẫn là đã xảy ra, Tần Thời Nghị hận không thể chặt Tần Thành ra từng khúc.

Dung Tịch cuộn lại một góc trong xe khóc thút thít, cậu đập cửa sổ muốn đi ra ngoài, nhưng cửa xe đã bị khóa trái. Tần Thành chân tay luống cuống mà an ủi Dung Tịch, "Tiểu Tịch người đừng sợ, ông ấy sẽ không đuổi theo chúng ta, người thực mau sẽ có tự do." Tần Thành nhìn Dung Tịch, trong lòng một bên vui vẻ một bên lại sợ hãi muốn chết. Hắn ôm lấy Dung Tịch, cái mũi để ở cổ đối phương qua lại vuốt ve, điên cuồng mà hít lấy mùi hương trên người đối phương, hắn khắc chế xao động trong cơ thể chính mình, "Đừng sợ, người thực mau sẽ có tự do." Hắn lặp lại những lời này.

Kỳ thật Tần Thành trước nay đều chỉ là một bên tình nguyện, hắn chưa bao giờ có hỏi qua ý muốn của Dung Tịch, ở hắn xem ra Tần Thời Nghị mười mấy năm như một ngày mà đối Dung Tịch áp bách, hắn nhìn thấu Tần Thời Nghị, đối phương chuyên chế làm cho bọn họ chia lìa.

Dung Tịch nói với hắn không muốn rời Tần Thời Nghị, Tần Thành lại cho rằng là cậu sợ hãi không dám rời đi thôi, hiện giờ cuối cùng trốn ra biệt thự, nhìn Dung Tịch giãy giụa phải đi về, hắn trong lòng vừa tức vừa hận. Kỳ thật hắn chỉ biết, chính mình hứa hẹn tự do bất quá là chỉ đến tự do của bản thân thôi, nhưng Tần Thành trong lòng thề, hắn nhất định sẽ đối xử với Dung Tịch thật tốt, tuyệt đối sẽ không giống cha tra tấn cậu như vậy.

"Đa tạ cậu, tôi mới có thể cùng bảo bối của tôi gặp nhau." Hàn Thành tươi cười, hắn hướng tới Dung Tịch, đây là thần sắc mà từ lúc quen hắn Tần Thành chưa thấy bao giờ, âm u làm người sợ hãi.

Tần Thành gắt gao mà nắm lấy tay Dung Tịch, giấu cậu ở phía sau, hắn cố nén trấn định, "Ông đã đáp ứng giúp bọn tôi bỏ trốn."

Hàn Thành cười, "Đương nhiên, tôi đã hứa rồi, sẽ giúp Tiểu Tịch của cậu rời đi, tôi hiện tại tất nhiên phải thực hiện lời hứa." Hắn ánh mắt nhìn về phía hai tên áo đen cạnh Tần Thành, trong nháy mắt bọn họ đã chế phục được Tần Thành đang phản kháng.

Dung Tịch co quắp mà nhìn đám người lạ lẫm đó, cậu sợ hãi muốn đến chỗ Tần Thành, giây tiếp theo liền rơi vào cái ôm xa lạ ấm áp.

Người đàn ông giam cậu trong lòng ngực, đầu lưỡi lạnh băng liếʍ láp cổ non mịn, Dung Tịch sợ hãi phát run.