Chương 31: Phiên ngoại 4: Điềm báo

Người đàn ông này ở nước ngoài, mấy năm mới định về nước mở rộng sự nghiệp, hắn muốn đưa công tác về trong nước, làm như vậy mọi việc sẽ tiện hơn một chút. Đến nỗi mình làm cái gì, Hàn Thành không có nói, nhưng thấy khí chất quanh hắn, chắc chắn không phải loại người lương thiện gì, tuy rằng nhà mình cũng có một chân trong hắc đạo, nhưng trong nước mấy năm nay làm nghiêm, tẩy trắng tương đối hoàn toàn, cùng “Người làm ăn” về từ nước ngoài này vẫn là kém chút.

Hàn Thành có vẻ thích nói, dọc theo đường đi Tần Thành dẫn đường đều là hắn đang nói, Tần Thành cũng không phải đặc biệt nguyện ý cùng nhóm người này tiếp xúc, muốn đưa nhanh đi rồi đuổi

“Thực xin lỗi, vừa thấy cậu lớn lên giống cố nhân, nói có hơi nhiều.” Hàn Thành tràn ngập xin lỗi nói, ôn hòa như người quân tử.

“Không quan hệ.” Tần Thành lãnh đạm nói.

“Rất nhiều năm không trở về, nơi này vẫn là giống như trước như vậy.” Hàn Thành nhìn bên ngoài biệt thự cảm thán nói, ánh mắt hắn phiếm tham lam cùng nguy hiểm.

Hàn Thành bộ dáng tuyệt không phải hạng người hời hợt gì, từ khu này đi ra không có danh dự uy tín, cũng phải có chút quan hệ, duy độc Hàn Thành, Tần Thành nghĩ không ra người thân hay hậu bối nhà ai.

“Cậu nói xem trên thế giới thật có người giống nhau như vậy ?” Hàn Thành cười tủm tỉm mà nhìn về phía Tần Thành, “Có thể cậu lại là con của hắn chăng?”

Tần Thành nhớ tới cha, trầm mặc không nói lời nào, có lẽ người này biết Tần Thời Nghị đi, rốt cuộc Tần Thời Nghị thời trẻ cũng từng trong hắc đạo.

“Cậu vẫn là học sinh sao?”

“Sắp tốt nghiệp.”

“Hầy, thật tốt, thật tự do.” Cả phiền não đều không có.

Tự do? Tần Thành trong lòng cười nhạo, hắn tự do bất quá là Tần Thời Nghị bố thí thôi, một cái công cụ, một công cụ tốt để thừa kế Tần gia.

Hàn Thành chưa nói được nhiều đã đến nơi cần, lúc tạm biệt Tần Thành còn hướng về phía khác, chỗ này là lãnh địa tư nhân, không ai ở nhiều năm, không nghĩ tới là của hắn, Tần Thành nhìn chằm chằm xe biến mất sửng sốt trong chốc lát liền về nhà.

Lúc về đến nhà, hắn nhìn thấy bảo mẫu chăm lo cho ăn uống của hắn đang chờ ở ngoài biệt thự, Tần Thời Nghị đã sai hạ nhân thu nhập hành lý cho hắn, thuận tiện gọi hắn vào thư phòng, nói chút công ty sự tình, sau đó trực tiếp phân phó tài xế dẫn hắn đến sân bay.

Tần Thành ra thư phòng, mới cảm thấy lòng bàn tay truyền đến đau đớn, móng tay khảm vào thịt, hắn thậm chí đều không có ý thức được.

Tần Thành nhớ tới Dung Tịch còn đang bị cầm tù, tâm hắn phảng phất bị một bàn tay gắt gao mà nắm chặt mà không thở nổi.

Ngồi trên xe, hắn nhìn biệt thự đang xa dần, trong lòng mang theo phẫn hận.

Lúc sắp tới sân bay Tần Thành bảo tài xế dừng xe, Tần Thời Nghị chưa từng quả nhắn, chỉ để ý việc có làm tốt hay không, có lẽ hắn có thể làm trái ý của Tần Thời Nghị. Hắn chịu đủ rồi, hắn bức thiết yêu cầu một người tới an ủi nội tâm áp lực, mà người này chính là Dung Tịch.

“Thiếu gia?” Tài xế thấy Tần Thành dừng lại thật lâu không có tránh ra, mà chỉ còn có nửa giờ nữa.

“Đến Bạch Quả Viên.” Tần Thành nói, nơi đó có một căn chung cư của hắn, thời thơ ấu của hắn gần như ở đây hết, căn hộ lẻ loi hai tầng, trước nay đều chỉ có mình hắn, mặc kệ là ăn sinh nhật hay là sinh bệnh, có lẽ nơi đó có thể cho hắn trở lại trước kia, thích ứng nội tâm sắp táo bạo.

Tài xế chưa nói cái gì, do dự một lát trực tiếp lái xe quay đầu, đến nỗi có thể đem chuyện này báo lại cho Tần Thời Nghị hay không không còn trong phạm vi của ông ta.

Dung Tịch từ gác mái ra ngoài, Tần Thời Nghị lại bắt đầu đối xử tốt với cậu, việc hắn tức giận kia chỉ là chuyện trong nháy mắt, bọn họ lại khôi phục bình thường. Cậu có thể làm nũng, cũng có thể đề yêu cầu, nhưng là không thể nói muốn ra ngoài, bằng không lại nghênh địa ngục đen như mực gác mái. Dung Tịch bị nhốt sợ không dám lại ngỗ nghịch ý tứ Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị bị bệnh, bệnh thình lình xảy ra, hắn đã phát sốt một đêm, uống thuốc cũng chẳng đỡ hơn, cả ngày đều ôm chặt Dung Tịch. Người đàn ông cường hãn đáng sợ mười mấy năm đột nhiên bị bệnh, Dung Tịch một mặt kinh ngạc một mặt lại đau lòng, biệt thự không có những người khác, cậu gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tần Thời Nghị, cũng may cậu có lúc bị bệnh, biệt thự vẫn còn thuốc.

Không biết vì sao Tần Thời Nghị thiếu thốn nghiêm trọng cảm giác an toàn, hắn sợ Dung Tịch giấu hắn chạy, như lúc trước mới vừa trói cậu, dùng khiêu đản định vị trong thân thể cậu, cắm dươиɠ ѵậŧ giả thô to, dùng khóa khóa lại hạ thân.

Tần Thời Nghị nhẫn nại cơn sốt cao đè cậu trên giường, hôn hôn mà nói không cho đi, Dung Tịch sợ bộ dáng này của hắn khiên thân thể càng mệt hơn, vội vàng chân tay vụng về mà an ủi.

Tần Thời Nghị lúc này giống đứa trẻ con, chôn vào cần cổ cậu hỏi: “Em thật sự không đi sao?”

“Không đi.” Dung Tịch nói, cậu còn có thể đến chỗ nào?

Tần Thời Nghị cười, “Thật là bảo bối ngoan, đúng vậy, em còn đi được đâu chứ, bức cũng không biết bị thao quá bao nhiêu lần, vừa ấm vừa mềm, cũng đã sinh, đi ra ngoài làm gì còn ai muốn quái vật như em đâu, em chỉ là người của anh thôi.”

Hắn nói mang theo vũ nhục, tố chất thần kinh của Dung Tịch lại chẳng cảm nhận được gì, mười mấy năm như một ngày, cậu đã quen rồi, bệnh trạng mà thói quen nam nhân này hết thảy áp bách cùng khinh nhục, còn có tình yêu điên cuồng của hắn.

“Dâʍ đãиɠ, xoay người sang chỗ khác, mông nâng lên, anh muốn làm.” Hắn bị bệnh hai ngày, hai ngày cũng chưa làm Dung Tịch, cho dù nóng hầm hập, Tần Thời Nghị nửa người dưới cũng không hề có lui ý.

Dung Tịch tự động mà nằm sấp xuống, xốc lên váy trắng, đem mông trắng nõn lộ ra.

Tần Thời Nghị mãn nhãn chú ý tới hai cánh mông thịt tuyết trắng đầy đặn, cùng lỗ nhỏ hồng nhạt da^ʍ mỹ ở giữa.

Dung Tịch dùng tay bẻ ra mông chính mình, lộ ra hai cái động da^ʍ mỹ, chờ đợi côn ŧᏂịŧ sủng hạnh.

Tần Thời Nghị một cái tát chụp lên mông cậu, ngữ khí khàn khàn, “Ha, thật da^ʍ, đã bao nhiêu năm đều thao không hỏng, thật là bảo bối của chồng em.” Hắn vươn hai ngón tay không lưu tình chút nào thọc đi vào, căng ra nhục đạo hướng bên trong thẳng tiến.

Thịt ruột vừa khít vừa ấm, bên trong giống như có rất nhiều tiểu giác hút, gắt gao hút hai ngón tay. Tần Thời Nghị tùy ý mà thọc vào rút ra hai cái liền đem ngón tay rút ra sau đó lập tức thay bằng dươиɠ ѵậŧ thô to của chính minhg, thô bạo thọc vào động huyệt đã bị ngón út mở ra.

Tiểu huyệt nhỏ xinh chỉ ăn vào một cái qυყ đầυ, cũng đã chịu không được, vừa đau vừa rát, không có chất làm trơn, nhưng Dung Tịch đã sớm quen. Côn ŧᏂịŧ thô cứng cho dù đã chịu lực cản, cũng không hề chướng ngại tiếp tục hướng bên trong thẳng tiến, đem huyệt khẩu ướt nhẹp da^ʍ mỹ, một tấc một tấc cắm đến chỗ sâu nhất, thẳng đến nguyên cây hoàn toàn đi vào.

Dung Tịch bị kí©h thí©ɧ khóe mắt đều rơi lệ.

Tần Thời Nghị tiến vào da^ʍ huyệt chặt chẽ cũng là sảng khoái không thôi, huyệt thịt đem dươиɠ ѵậŧ bọc gắt gao, bên trong vừa ướt vừa ấm, còn sẽ tự động liếʍ mυ"ŧ, hắn lại hướng tới mông tuyết trắng chụp một chưởng, “Kẹp cái miệng nhỏ của em hầu hạ côn ŧᏂịŧ của ông xã cho tốt, hai ngày không thao, ông xã sinh bệnh, có nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã không?”

“A, nhớ……” Dung Tịch nhịn không được vặn vẹo mông, tao huyệt chủ động vuốt ve côn ŧᏂịŧ, “Ông xã anh động động…… Ô…… “

Tần Thời Nghị bị cậu vặn có chút chịu không nổi, trừu động thật lớn dươиɠ ѵậŧ, thẳng đến chỉ để lại một cái qυყ đầυ, lại hung hăng hướng bên trong đi vào. Bên trong huyệt ngứa tới chảy nước, thịt huyệt không ngừng bị cọ xát, có đôi khi còn sẽ xẹt qua tao điểm kia, Dung Tịch nhịn không được run rẩy thân thể.

Tần Thời Nghị bị Dung Tịch kẹp cũng sảng khoái không thôi, một bên mạnh mẽ thao huyệt một bên chụp đánh mông cậu, “Hầu hạ cho thật tốt, mông động đi.” Hắn ra mệnh lệnh nói.

“A a —— a a —— Ông xã nhẹ điểm chút —— a a ——” Dung Tịch đầu bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm, nhịn không được lãng kêu lên.

Nghe Dung Tịch rêи ɾỉ, Tần Thời Nghị thao huyệt thịt đỏ hồng, trong nháy mắt cảm thấy trên người cũng không còn thấy mệt mỏi nữa, sở hữu đều ý chí đều tập trung vào nửa người dưới.

Dung Tịch quả nhiên là khắc tinh trong sinh mệnh của hắn.

Tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn thao huyệt thịt đều lôi cả ra, thao thành một cái động nhét vừa quả trứng gà, lúc rút ra mang theo rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, phun tung toé ở giữa đùi hai người.

Côn ŧᏂịŧ lớn để ở chỗ sâu nhất trong huyệt đạo, mạnh mẽ phun ra chất lỏng vừa tanh vừa nồng, sau đó theo động tác rút ra cùng dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.

Dung Tịch lúc này mệt ghé vào trên giường, cả người run rẩy, hồi lâu cỗ kɧoáı ©ảʍ mới chậm rãi rời đi. Cậu còn chưa lấy lại tinh thần, tiểu huyệt lại bị nam nhân nhét vào một cái giả vật.

“Chồng thưởng cho em, giữ cho tốt, không cần lộ ra.” Tần Thời Nghị nắm lấy tóc Dung Tịch, cưỡng bách cậu quay đầu cùng chính mình hôn môi.