Chương 30: Phiên ngoại 3: Không chế

Tần Thời Nghị nhìn bản thân trong gương, tây trang giày da, năm tháng khiến hắn bắt đầu lắng đọng lại, không giống thời niên thiếu, nơi khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn. Tần Thời Nghị rõ ràng biết bản thân cũng già rồi, hắn hơn Dung Tịch 8 tuổi, đến nay cũng đã là 43.

Tần Thời Nghị chưa bao giờ là người để ý dung mạo, nhưng mà mười mấy năm trôi qua không thể không khiến hắn chú ý tới tuổi tác của mình. Tần Thời Nghị chậm rãi ý thức được hắn già rồi, mà thiên sứ của hắn lại như là bị thời gian giữ lại, vĩnh viễn dừng lại ở 18 tuổi, hắn cảm thấy chính mình càng ngày càng giữ không được Dung Tịch, đáy lòng ý thức đang nói cho hắn chung quy có một ngày sẽ có một người khác thay thế hắn.

Hắn là người có du͙© vọиɠ khống chế cực lớn, cái cảm giác không giữ được người này thật khiến người phẫn hận. Tần Thời Nghị bắt đầu trở nên táo bạo, trong ánh mắt lộ ra điên cuồng, hắn đối với Dung Tịch lại bắt đầu trở nên như lúc trước, cực đoan khống chế, không cho phép Dung Tịch rời tầm mắt mình, cùng người khác tiếp xúc nói chuyện phải được mình đồng ý. Hắn còn không thích Dung Tịch đề ra yêu cầu gì với mình, đặc biệt là chuyện ra cửa, cho dù hắn biết rõ Dung Tịch bị nhốt mười mấy năm, sớm đã mất đi năng lực xã giao, nhưng là Tần Thời Nghị như cũ thật sâu mà sợ hãi.

Hắn điên cuồng mà khống chế cậu, khi Dung Tịch muốn đi tham gia lễ tốt nghiệp Tần Thành hắn khống chế không được mà đánh cậu một cái, đánh xong Tần Thời Nghị liền hối hận.

Dung Tịch bụm mặt chôn ở dưới gối khóc, nhìn Dung Tịch chảy nước mắt, Tần Thời Nghị cảm thấy có chút khoái ý, bởi vì Dung Tịch thật lâu đều không có cười với hắn, chỉ có Tần Thành tới mới lộ ra nụ cười, mà lại không phải với hắn.

Tần Thời Nghị ghen ghét, hắn chán ghét Dung Tịch ở trong thế giới của hắn nhắc tới những người khác. Hiện tại Dung Tịch khóc, Tần Thời Nghị đánh cậu, cảnh báo cho đối phương, xem đi, không cần nghĩ đến việc khác ngoài anh, nếu không người bị thương chính là em.

Dung Tịch rất ít khi phát giận, có thể nói là ôn hòa mềm yếu. Ở trước mặt Tần Thời Nghị sẽ vâng vâng dạ dạ, hắn nói cái gì liền làm cái đó, nhưng thật ra Dung Tịch lại khó được phát giận. Đối với du͙© vọиɠ của Tần Thời Nghị mà cậu không hề phối hợp, thậm chí không hề chủ động mà nói yêu hắn, hắn sẽ cảm thấy bản thân giống như một con chó bị hắt hủi. Tần Thời Nghị nghĩ có khi nào hắn già, hắn yếu rồi Dung Tịch sẽ không cần hắn nữa? Lúc ấy cậu vẫn còn trẻ còn khỏe, chắc chắn có thể dễ dàng thoát khỏi giam cầm của hắn.

Biệt thự phòng thủ kiên cố như vậy có lẽ còn quá đơn sơ, l*иg sắt nhỏ bé thế sao có thể giữ chân thiên sứ của hắn. Tần Thời Nghị phẫn nộ rồi, hắn thô lỗ mà đem Dung Tịch đưa tới gác mái, nhốt cậu trong phòng tối tăm, lại dùng l*иg sắt cầm tù, như vậy còn chưa đủ, hắn lại tìm tới một cây xích sắt trói lấy cổ chân Dung Tịch.

Tần Thời Nghị nhẹ nhàng thở ra, như vậy mới đúng, đem cậu giấu đi, khiến cậu vĩnh viễn tiếp xúc không tới bên ngoài, thậm chí là ánh mặt trời. Có như vậy trong bóng tối cậu mới hoàn toàn thuộc về chính mình.

Dung Tịch sợ hãi mà cầu xin hắn, Tần Thời Nghị cảm thấy bộ dáng Dung Tịch cầu xin hắn rất quyến rũ. Hắn ở trong l*иg thao cậu, thô bạo mà lưu lại trên lan da trắng nõn dấu vết xanh tím. Có đôi khi hắn còn dùng roi đánh cậu, chỉ cần Dung Tịch toát ra biểu tình kháng cự. Dung Tịch bị đánh sợ, bị nhốt ở gác mái không thấy mặt trời tinh thần cũng có vẻ không bình thường.

Tần Thời Nghị cảm thấy đây mới là bình thường, không nghĩ tới hắn thoạt nhìn lại tựa như ác quỷ, một cái kẻ điên.

Tần Thời Nghị nâng đồng hồ lên, kim đồng hồ chỉ vào bốn giờ chiều. hắn ra khỏi công ty, công nhân trong cao ốc lui tới đều trộm nhìn vị chủ tịch bí ẩn này. Trên đường trở về, nhớ tới Tần Thành đang ở biệt thự, hắn nhăn lại mày, nghĩ hôm nay nên đuổi hắn đi, ở lâu một ngày hắn bực bội chán ghét một ngày.

Về đến nhà sau, Tần Thời Nghị không có nhìn thấy Tần Thành, hắn nheo mắt, đi nhanh tới gác mái, ngay lúc nhìn thấy khóa không cứ hư tổn gì hắn nhẹ nhàng thở ra. Tần Thời Nghị móc ra trong túi chìa khóa đẩy cửa mà vào, mở đèn, Dung Tịch đang ghé vào thảm mềm mại mà ngủ.

Dung Tịch bị ánh đèn chiếu sáng đột ngột không mở được mắt, nhìn thấy Tần Thời Nghị tới, cậu sợ hãi ngồi dậy.

Tần Thời Nghị mở ra l*иg sắt, ôm lấy Dung Tịch, vuốt ve mấy dấu vết trên người , “Có nhớ chồng không?”

Dung Tịch đem đầu vùi ở ngực hắn, “…… Nhớ lắm, anh ôm em đi, em sợ hãi……”

“Hửm, sợ cái gì?”

“…… Nơi này rất tối, chỉ có mình em, em sợ lắm, sợ bóng tối, muốn ông xã ở với em.” cậu bắt lấy cà vạt Tần Thời Nghị, thân thể run rẩy.

Tần Thời Nghị bị cậu nói lấy lòng, khóe miệng nhịn không được cong lên, “Biết vì sao nhốt em ở đây không?”

Dung Tịch nghi hoặc mà lắc đầu.

“Bởi vì em quá không nghe lời, em nếu không nghe lời trộm đi ra ngoài, bị người xấu bắt làm sao bây giờ? Chồng em đang cứu em đấy. Đây đều là vì tốt cho em, em tốt đẹp như thế, vừa ra đi còn không phải bị người xấu ăn tươi nuốt sống à, Tiểu Tịch em phải thay đổi, ông xã yêu em cỡ nào, chỉ có nhốt lại mới có thể cứu em.” Tần Thời Nghị mê hoặc nói, tùy ý mà đổi trắng thay đen. Những ngày ở trên, hắn một lần lại một lần mà giáo huấn Dung Tịch không rời đi hắn.

Dung Tịch trầm mặc mà cúi thấp xuống phía dưới.

“Biết sai rồi sao?” Tần Thời Nghị cưỡng bách mà nâng cằm cậu hỏi.

Dung Tịch nước mắt nước mũi chảy dài gật đầu, cậu gục xuônhs trong lòng ngực Tần Thời Nghị, “Em sai rồi chồng ơi, không, không cần nhốt em lại, em sợ.”

“Sai ở đâu?” Tần Thời Nghị không buông tha.

“…… Em không nên nói muốn đi ra ngoài, về sau em sẽ không bao giờ nói nữa, cầu xin anh, thả, thả em ra ngoài đi.” Dung Tịch hồi tưởng nguyên do bị tống vào đây, mang theo tiếng khóc nức nở đáp lại.

Tần Thời Nghị vừa lòng gật gật đầu, hắn từng cái ôn nhu mà vuốt ve vết sẹo trên người Dung Tịch, “Sao anh lại đánh em được, anh yêu em lắm, đều do Tiểu Tịch quá không nghe lời, có đau hay không?”

“…… Đau……”

“Yêu anh hay không?”

“Yêu, em yêu chồng.”

Dứt lời, Tần Thời Nghị hung mãnh mà ngăn chặn miệng Dung Tịch.

Gác mái hành lang trong một góc, Tần Thành tinh tường nghe được đối thoại trong phòng,tay nắm chặt. Tần Thành xoay người lặng lẽ đi xuống lầu, hắn đi tới gara, lấy một cái xe đi, hắn lang thang không có mục tiêu, không biết nên đi nơi nào.

Nơi này là khu dành cho người giàu có nổi tiếng nhất thành phố, là nơi mà bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn vào, mà hắn lại hận không thể bỏ trốn mất dạng, mỗi một tội ác trong biệt thự hắn rõ rành mạch. Hắn chán ghét Tần Thời Nghị, Dung Tịch bị giam cầm làm hắn cả đời khả năng đều không chiếm được, mà Tần Thời Nghị lại có thể tại khu biệt thự tội ác này công khai mà đối với Dung Tịch muốn làm gì thì làm, khống chế hết thảy.

Xe dừng trên một con đường lớn, Tần Thành nhìn trong kính chiếu hậu đạm mạc ánh mắt, hắn trào phúng mà cười, cười người trong gương không biết tự lượng sức mình, Tần Thời Nghị đối Dung Tịch khống chế cực đoan như thế, tất cả của hắn cũng do người kia cung cấp, có khả năng nào mà đưa Dung Tịch đi được?

Tần Thành phẫn hận mà đập lên tay lái, nắm tay tức khắc chảy ra máu tươi, Tần Thành nhìn này màu đỏ ngây người.

“Tích ——” một tiếng xe minh gọi trở về Tần Thành tinh thần, hắn nhìn đối diện dừng một chiếc xe việt dã, cửa kính hạ xuống là một người đàn ông thô tráng, nam nhân mang theo kính râm, hắn gõ gõ cửa sổ xe Tần Thành, “Xin hỏi khu Hoa Hồng A là hướng này đi sao?”

Hắn đã lái khỏi khu biệt thự, khu biệt thự mà nằm giữa mấy ngọn núi, tuy có đường quốc lộ riêng, lại hiếm khi có người đi, nhiều người vừa tới nơi này rất dễ dàng lạc đường.

Tần Thành gật gật đầu.

“Cảm ơn.” Nam nhân gật đầu liền rời đi, lên xe, đi không được mấy mét lại dừng, sau đó xe việt dã một đường lùi lại cùng Tần Thành cửa sổ xe ngang bằng mới dừng lại, đối phương cửa sổ xe chậm rãi buông, lộ ra một anh tuấn gương mặt, không phải người vừa rồi hỏi chuyện, mà là người khác.

Đối phương quay đầu, Tần Thành nhìn đến một con mắt bị mù, đây là người nguy hiểm, Tần Thành trực giác nói cho hắn, thần kinh tức khắc đông đá.

Tuấn soái nam nhân mang lên tươi cười, nói với Tần Thành trong xe, “Bỗng nhiên nhìn thấy cậu giống một cố nhân từ nhiều năm trước, tưởng ảo giác, đến gần mới thấy rất giống.”

Tần Thành không cho rằng hắn biết loại người nguy hiểm này, “Anh nhận sai người rồi.” Hắn bật động cơ, chế trụ tay lái toan rời đi, xe việt dã lại trực tiếp chặn ở trước.

Nam nhân từ trên xe xuống dưới, phía sau còn theo mấy người bảo tiêu.

Đối phương đứng ở ngoài cửa sổ xe, “Tha thứ người của tôi vô lễ, chủ yếu là cậu lớn lên quá giống, rất giống người ấy của mười mấy năm trước, tôi có thể biết tên cậu không?”

“…… Tần Thành.” Trầm mặc hồi lâu hắn trả lời.

“Làm quen một chút, tôi là Hàn Thành.”

Tần Thành nhìn về phía ngoài cửa sổ xe nam nhân mang theo gương mặt tươi cười, cảm thấy chói mắt.

____________________________________________________________________

Hàn Thành lên sàn.

Yeah!!!!!😀