Chương 29: Phiên ngoại 2: Dục niệm

Tần Thành ở biệt thự không lâu liền đi.

Lần thứ hai vào biệt thự hắn phát hiện biệt thự có địa phương không thích hợp, lần này hắn thậm chí còn không được nhìn mặt Dung Tịch, nhưng Tần Thành khó được lưu tại biệt thự một đêm, bởi vì hôm sau hắn đã phải đi rồi. Lần tiếp theo về "nhà" cũng phải một hai năm sau, mỗi khi hắn rời khỏi biệt thự thật lâu Tần Thời Nghị sẽ khó khai ân để hắn ở lại trong nhà một lần, mười mấy năm qua đây là việc phải cam chịu.

Hắn nhớ rõ lúc hắn mười hai tuổi, Dung Tịch đều sẽ tự mình xuống bếp làm một bữa tối rất phong phú. Tần Thành nhìn ngôi nhà đen như mực này, khó chịu nhắm mắt lại, hồi tưởng thời thơ ấu bị mất đi.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới hôm trước ở trong phòng ngủ lầu hai, Dung Tịch câu nhân như vậy, như là yêu tinh chỉ đem hắn hút khô, chỉ nhẹ nhàng một tiếng rêи ɾỉ liền khiến cả người lửa nóng. Hắn còn đáng xấu hổ mà cứng, còn trướng phát đau, sau khi trở về nhớ đến bộ dáng câu nhân của Dung Tịch tự bắn năm sáu lần mới giảm.

Hiện tại nghĩ tới, đầu óc dục niệm, Tần Thành trong lòng thầm mắng chính mình vô sỉ, vì cái gì có thể khinh nhờn Dung Tịch đã sinh ra mình, hắn vẫn luôn không dám thừa nhận đáy lòng có chứa dơ bẩn dục niệm với Dung Tịch.

Tần Thành nhớ rõ chính mình lần đầu tiên gặp được Tần Thời Nghị cùng Dung Tịch làm chuyện ấy là mười lăm tuổi. Năm ấy hắn vừa mới về nhà, nơi nơi tìm không thấy người, bực bội hết sức ở hoa viên đi dạo đυ.ng phải Tần Thời Nghị đè Dung Tịch ở trên cỏ tiết dục, mấy lý thuyết trong sách nháy mắt biến thành thực tế, thực sự khiến hắn xấu hổ không nhẹ. Rõ ràng muốn xoay người tránh đi, nhưng hắn dừng bước, còn trộm trốn ở sau đình, hắn lần đầu tiên bị Dung Tịch thanh âm câu lấy hồn, buổi sáng ngày hôm sau hắn lần đầu tiên biết yêu trong cuộc đời, lần đầu mộng tinh.

Đoạn thời gian ấy khắp đầu óc hắn là thân mình trắng nõn bị đè trên cỏ của Dung Tịch cùng thanh âm rung động lòng người, mỗi lần cùng Dung Tịch nói chuyện hắn lại không tự giác mà sẽ xuyên thấu qua quần áo đối phương ảo tưởng trắng nõn thân mình của người. Tần Thời Nghị nhạy bén cỡ nào, hắn cũng không nhiều lời, nhưng ngày hôm sau Tần Thành đã bị tiễn đi. Hắn cho rằng một năm sau trở về dục niệm sẽ bị áp xuống, nhưng hắn sai rồi, hắn lại một lần đυ.ng phải bọn họ làʍ t̠ìиɦ, hắn không thể dời bước chân, trong lòng dục niệm vô hạn phóng đại. Hắn đối Dung Tịch tâm tình cũng càng thêm phức tạp, dần dần, Tần Thành dưỡng thành sở thích rình coi, hắn mê luyến thân mình cùng thanh âm của Dung Tịch, mỗi buổi tối hắn đều sẽ ảo tưởng cắm ở trong thân thể của người đi vào giấc ngủ.

Tần Thời Nghị không quản hắn, chỉ cần hắn làm theo mọi việc mình an bài, Tần Thành ở bên ngoài làm cái gì Tần Thời Nghị đều không nhúng tay, chẳng sợ hắn gây ra họa Tần Thời Nghị cũng sẽ phái người lau sạch sẽ mông cho hắn. Tần Thành mười sáu tuổi liền nếm được tư vị ái dục, hưởng thụ một người khác thân thể đồng thời trong đầu tràn đầy gương mặt của Dung Tịch. Hắn dựa vào bạn tình vượt qua từng đêm gian nan, nhưng hắn lại cảm thấy không có một lần làʍ t̠ìиɦ nào làm hắn thỏa mãn, ngược lại đáy lòng dục niệm vô hạn mở rộng.

Mỗi một lần về nhà nhìn đến Dung Tịch hắn đều điên cuồng mà đè nén du͙© vọиɠ xuống đáy lòng muốn lao ra l*иg sắt, hắn sẽ ở trước mặt Tần Thời Nghị hoàn mỹ mà sắm vai một người thừa kế.

Tần Thành hâm mộ Tần Thời Nghị, bởi vì hắn có thể hoàn toàn mà chiếm hữu Dung Tịch, hắn thậm chí lý giải hành vi của cha mình.

Tần Thành châm chọc mà gợi lên khóe miệng, hắn cảm thấy hắn di truyền Tần Thời Nghị dòng máu điên cuồng, hắn vẫn luôn cảm thấy Tần Thời Nghị bị bệnh tâm thần, hiện tại, hắn cũng chậm rãi theo phương hướng này phát triển. Tần Thành cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy ẩn ẩn mà hưng phấn, chính là này sự hưng phấn lại không chỗ phát tiết, áp lực càng ngày càng khó bị……

Tần Thành nằm ở trên giường nhớ đến Dung Tịch ngủ không yên, sau đó hắn ở trong phòng tắm phát tiết một lần tắm nước lạnh mới ngủ hạ.

Ngày hôm sau bởi vì dời ngày bay, tời gian hắn rời đi chậm lại, Tần Thành trong lòng cảm thấy vui vẻ, hắn nghĩ hôm nay có thể hay không nhìn thấy Dung Tịch? Nhưng mà tới rồi chạng vạng ăn cơm, hắn như cũ không có nhìn thấy, Tần Thành cảm thấy sự tình thực không thích hợp, Tần Thời Nghị mấy ngày nay vẫn luôn mặt âm trầm, gián cá chém thpowts bới ông tìm vết chuyện hắn xử lý việc công ty mà mắng.

Tần Thành dựa theo dĩ vãng bộ dáng đi lầu hai, rời đi phía trước, chẳng sợ không thấy được Dung Tịch hắn vẫn là muốn nghe xem đối phương thanh âm, may mắn nói có thể hay không nhìn đến đối phương thân hình giống yêu tinh ?

Nhưng làm người thất vọng hắn không nghe được động tĩnh trong phòng.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Tần Thời Nghị mấy ngày nay tựa hồ cũng không hướng lầu hai đi, ngược lại thường xuyên ở trên gác mái.

Tần Thời Nghị chạng vạng cơm nước xong bị một cuộc điện thoại kêu đi rồi, là công ty gọi, một giờ sau sẽ trở về. Hắn cũng không thường xuyên rời khỏi biệt thự, một tháng phỏng chừng cũng sẽ có hai ba lần, trừ phi là một ít cần thiết muốn đi công ty mới có thể hoàn thành sự tình. Tần Thành nhớ tới hôm nay công ty có cuộc họp, Tần Thời Nghị cần đi ký tên.

Này có lẽ là một cơ hội tốt gặp Dung Tịch .

Tần Thời Nghị rời đi, Tần Thành liền hoan hô nhảy nhót mà muốn đi tìm Dung Tịch, hắn tìm khắp lầu hai mỗi một phòng đều không có nhìn được Dung Tịch, hắn hồ nghi cực kỳ. Dung Tịch trừ bỏ biệt thự còn có thể đi chỗ nào? Tần Thành bỗng nhiên nhớ tới gác mái.

Gác mái là địa phương mà Tần Thành chưa bao giờ đặt chân đến , hắn đi lầu 3, gác mái liền ở hành lang nhất góc, nơi đó là chất đống tạp vật, u ám phòng liền một cái cửa sổ cũng không có, âm trầm khủng bố cực kỳ.

Hắn nhìn đến gác mái cửa phòng thượng mang theo một phen thiết khóa, Tần Thành tim đập bị vô hạn phóng đại, hắn thả chậm bước chân, ức chế hô hấp, Tần Thành tìm tới dây thép cạy ra thiết khóa.

Hắn mở ra đèn, nhìn trước mắt hết thảy trừng lớn hai mắt.

Dày nặng thiết khóa trói chặt Dung Tịch mảnh khảnh cổ chân, mặt trên còn có chứa giãy giụa ma phá làn da, Dung Tịch trần trụi gầy yếu thân mình bị cầm tù ở l*иg sắt hình vòm thật lớn, nằm trên thảm lông mềm mại, giống một yêu tinh bị bẻ gãy cánh.

Nhìn đến có người tới, Dung Tịch kinh hoảng mà cuộn lại trong một góc, Tần Thành tựa hồ thấy được tiểu huyệt giữa hai chân đối phương.

Dung Tịch làn da có vẻ có chút không bình thường, tái nhợt, hai chân thon dài hành động không tiện. Ngay khi nhìn đến là Tần Thành, cậu không có lộ ra vui vẻ biểu tình, ngược lại ôm thân mình run bần bật.

“Dung…… Tịch?” Tần Thành nhìn Dung Tịch ngây người đã lâu mới hồi phục tinh thần lại, Tần Thời Nghị vì sao lại đối với Dung Tịch như thế ? Nhìn Dung Tịch đáng thương, Tần Thành phản ứng đầu tiên không phải thương hại mà là du͙© vọиɠ chiếm hữu càng lớn hơn, quả thật là huyết thống của Tần Thời Nghị ? Hắn áp xuống đáy lòng du͙© vọиɠ, hỏi Dung Tịch, “Vì cái gì lại như vậy, sao cha lại làm thế với người?”

Dung Tịch thoạt nhìn tinh thần có chút không bình thường, hắn ôm thân mình rúc ở trong góc khóc thút thít, thậm chí còn run rẩy. Hiển nhiên là do Tần Thời Nghị thường xuyên tra tấn, cánh tay cậu, ngực cậu tất cả đều xanh tím, có vết roi, có dấu cắn, giữa bắp đùi càng là thảm không nỡ nhìn.

Dung Tịch tinh tế mà khóc thút thít, Tần Thành dò hỏi cũng không có nghe được, ngay cả khóc thanh âm cũng không quá lớn, tựa hồ sợ bị tra tấn tiếp.

Tần Thành nhẫn nại tính tình, thanh âm ôn nhu, “Đừng khóc, đừng khóc, là Tần Thành, là Tiểu Thành ạ, Tiểu Tịch người nhìn con, là con, không phải cha.”

Dung Tịch tựa hồ cuối cùng khôi phục một ít thần chí, hai tròng mắt mang theo nước mắt nhìn về phía Tần Thành, “Là…… Là tiểu Thành?”

Tần Thành gật gật đầu, “Đừng sợ, không phải cha, sao ông ấy lại làm thế với người, chân có đau hay không? Con cởi dây xích giúp người nhé?” Hắn nhìn đến Dung Tịch cổ chân da phá không thành bộ dáng, tựa hồ bị dây xích khóa thật lâu, Tần Thành đau lòng.

Dung Tịch lắc đầu, “Tiểu Thành…… Con…… Con chạy nhanh…… Đi thôi…… Anh ấy sẽ…… Sẽ trở về.”

Nhìn Dung Tịch kinh sợ, Tần Thành nắm chặt thành quyền, hắn bỗng nhiên cảm thấy cha đối với Dung Tịch không phải là yêu, cho dù là yêu đối với Dung Tịch mà nói cũng là vô tận tra tấn. Tần Thành cảm thấy, hắn có lẽ có thể cứu Dung Tịch ra, dẫn người rời biệt thự, đi tới nơi rất xa, đi một nơi mà Tần Thời Nghị vĩnh viễn không thể tìm thấy.

“Sao ônh ấy lại làm thế với người?” Tần Thành lần thứ ba hỏi, hắn thấp mặt, nhìn không tới biểu tình.

Dung Tịch quay mặt đi, cậu không muốn trả lời câu hỏi của Tần Thành , nguyên nhân nằm ở Tần Thành. Cậu còn nhớ rõ bốn ngày trước ở lầu hai nghe được Tần Thành yêu cầu Tần Thời Nghị, muốn cậu đi tham gia Tần Thành lễ tốt nghiệp, Tần Thời Nghị đương trường liền cự tuyệt. Dung Tịch đáy lòng đã rất vui vẻ, cậu muốn đi, Tần Thành là ấm áp duy nhất trong biệt thự lạnh băng này, là cốt nhục chính mình trăm cay ngàn đắng sinh hạ, Dung Tịch khát vọng tham dự một lần vào sinh mệnh của Tần Thành, cậu không nghĩ như vậy rời xa, nếu không thế giới của chính mình vô cùng u ám.

Ở trên giường Dung Tịch cầu xin Tần Thời Nghị, cậu muốn đi, cậu dùng thân thể lấy lòng chúa tể trong sinh mệnh mình.

Chính là lúc này đây cũng không phải thực dùng được, Tần Thời Nghị nhìn hắn đã lâu, sau đó hung hăng mà tát cậu một cái, Tần Thời Nghị rất ít đánh Dung Tịch, cơ hồ là không có, trừ phi cậu muốn chạy trốn, Tần Thời Nghị nhìn chằm chằm Dung Tịch bụm mặt lệch qua một bên nói: “Vì cái gì muốn đi?”

Dung Tịch bị đánh đầu óc hôn mê, trước mắt thậm chí hảo một trận đen nhánh, chờ cuối cùng thanh minh sau, mới nhược nhược mà giải thích. “Em…… Em muốn đi……” Sau đó liền khóc, Dung Tịch yếu đuối, chỉ cần nam nhân một cái nhíu mày cậu liền cảm thấy chính mình tận thế tới rồi, không biết chính mình chọc đến nơi nào của người nam nhân này khiến hắn không cao hứng.

Tần Thời Nghị đem Dung Tịch đầu tóc mềm nhẹ kéo đến gần, nâng cằm cậu lên, hỏi: “Anh quan trọng hay Tần Thành quan trọng?”

“Lão công quan trọng, lão công quan trọng……” Dung Tịch hôn lên mặt hắn, hai chân bám chặt hông Tần Thời Nghị, trên mặt còn mang theo vết bàn tay đỏ ủng. “Chính là…… đây là lễ tốt nghiệp của tiểu Thành, em muốn đi……” Dung Tịch bỏ lỡ Tần Thành năm mười bảy , cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội sau này của hắn, làm Tần Thành có mẹ như không có mẹ. Dung Tịch vẫn luôn cảm thấy mình khiến Tần Thành thua thiệt, sinh ra ở trong cái gia đình dị dạng này là bất hạnh của Tần Thành .

Dung Tịch cũng không biết Tần Thời Nghị vì cái gì mà phát điên như thế, cậu như cũ nhược nhược mà cầu xin. Mười mấy năm qua cậu vẫn luôn không dám phản kháng, chính là vì Tần Thành, cậu nguyện ý cầu một lần người nam nhân này.

Sau đó Tần Thời Nghị đêm đó hung hăng mà đem cậu ở trên giường làm một đêm, ngày hôm sau liền khóa cậu trong gác mái, dùng l*иg sắt cầm tù không tính, còn dùng cả khóa ràng buộc thân thể. Dung Tịch cảm thấy chính mình muốn chết ở trong góc tối này, cậu sợ hãi cực kỳ, cậu nghĩ, trên thế giới không có người nào đáng thương hơn cậu.