Chương 28: Phiên ngoại 1: Tần thành

Tần Thành vẫn luôn biết gia đình mình không hề bình thường, tuy rằng song thân còn trên đời, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được tình thân, từ khi sinh ra tới nay sự ôn nhu hắn có được cũng là do đến từ người Dung Tịch. Khi đó hắn còn nhỏ chưa có ký ức, sự ôn nhu ngắn ngủi kia cũng không thể duy trì, sau đó hắn đã bị cha tiễn đi.

Hắn từ sinh ra tới nay chính là đại thiếu gia ngậm thìa vàng, người thừa kế duy nhất của Tần gia, điều này khiến chẳng còn việc anh em tranh chấp, cha biến hắn thành người thừa kế dốc lòng bồi dưỡng, muốn cái gì có cái gì, quả thực có thể nói là hô mưa gọi gió, đây là trong mắt người ngoài nghĩ vậy. Chỉ có hắn biết hắn bất hạnh, không nghĩ tới, người cha Tần Thời Nghị chưa từng xem hắn là con trai, chỉ coi hắn là một người máy có thể kế thừa gia nghiệp.

Tần Thành 17 tuổi, hắn rất sớm hiểu biết, chỉ số thông minh cao, tiếp thu lại là giáo dục tinh anh tốt nhất, hắn một năm trước đã nhảy lớp lên đại học, hắn hiện tại đang du học, cho nên cơ hội gặp người nhà đã ít nay lại còn ít hơn, lần cuối về nhà cũng là Tết âm lịch năm ngoái .

Ngồi ở bên trong xe, hắn nhìn từng khung cảnh vùn vụt lướt qua, trong lòng nghĩ đến có thể nhìn thấy Dung Tịch rất vui vẻ. Đúng vậy, hắn trong lòng vẫn luôn gọi mẹ mình là Dung Tịch, hắn không thích kiểu xưng con gọi mẹ này, ấy chỉ là do Tần Thời Nghị áp đặt cho hắn thân phận ngăn cách. Hắn thích Dung Tịch, dị thường không muốn xa rời với người, nhưng mà hắn không dám ở trước mặt Tần Thời Nghị biểu hiện có bất luận cái gì đối Dung Tịch không muốn xa rời, như vậy số lần gặp Dung Tịch của hắn sẽ càng ít đi. Tần Thời Nghị vẫn luôn đề phòng hắn ngăn cách hắn, Tần Thành rất sớm sẽ biết.

Hắn đối Tần Thời Nghị cảm giác tựa như một người xa lạ, có thể có có thể không, một phương diện ông ấy cung cấp cho mình mọi thứ tốt nhất từ ăn, mặc, ở, đi lại, một phương diện lại làm lơ chính mình đối với chính mình sử dụng bạo lực, tàn nhẫn mà tách hắn khỏi Dung Tịch, cuối cùng khiến hắn thích Dung Tịch như vậy.

Loại cảm tình này rất phức tạp, hắn không biết nên dùng tình cảm gì đi đối mặt Tần Thời Nghị.

Hắn có đôi khi cảm thấy Dung Tịch thực đáng thương, trong trí nhớ sớm nhất của hắn Dung Tịch chưa từng có rời khỏi Tần Thời Nghị, hình như từ rất sớm đã bị vây ở tòa biệt thự kia, làm một kẻ bị cấm luyến. Hắn không quá hiểu biết quá khứ Dung Tịch, Tần Thành thậm chí không biết Dung Tịch đến nơi đây vào lúc nào, có đôi khi Tần Thành nghĩ, nếu là không có Tần Thời Nghị, Dung Tịch có thể hay không sống rất tốt, có lẽ ở bên mình sẽ càng tốt hơn.

“Thiếu gia, tới rồi.” Tài xế hô hai lần, Tần Thành cũng chưa phản ứng, Tần Thành cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hắn mở cửa xe đi ra ngoài.

Tòa thành này vẫn là trước sau như một lạnh băng, hắn đã tới rất nhiều lần, vẫn như cũ cảm thấy nơi này là nhà giam, là nhà giam vây khốn Dung Tịch. Nhớ rõ hắn lúc còn rất nhỏ, thường xuyên muốn một ngày nào đó hắn sẽ mang theo Dung Tịch rời đi nơi này, người ấy có thể làm tất cả những việc mình muốn, mà không phải bị Tần Thời Nghị cầm tù trong một l*иg sắt, tựa như chim hoàng yến.

Vào biệt thự, bên trong quạnh quẽ, nếu là trước kia hắn tới Dung Tịch đều sẽ thật cao hứng trước tiên tới gặp hắn, kỳ quái chính là hôm nay cũng không có nhìn thấy đối phương, Tần Thành có chút mất mát.

Lúc này lầu hai Dung Tịch đang bị Tần Thời Nghị đè ở trên giường, mười mấy năm qua đi, Dung Tịch như lúc trước ngây ngô, bị nhốt lâu lắm, thời gian cũng không có lưu lại dấu vết trên người, trái lại khóe mắt Tần Thời Nghị lại ập lên nếp nhăn, càng thêm thành thục mị lực, bọn họ dường như có một khoảng cách lớn.

Dung Tịch giãy giụa muốn từ dưới thân Tần Thời Nghị đứng lên, trong miệng xin tha nói: “Ông xã, Tiểu Thành tới, chúng ta mau đi xuống đi……”

Tần Thời Nghị khó chịu mà nhăn lại mày, mỗi lần Tần Thành tới Dung Tịch đều sẽ biểu hiện vui vẻ, nội tâm chiếm hữu dục mỗi giờ phút này đều sẽ quấy phá, hắn cắn lỗ tai Dung Tịch, “Về thì về, em gấp gì chứ.”

“Chính là, chính là……” Dung Tịch đẩy không được nam nhân trên người, bị bắt thừa nhận du͙© vọиɠ mãnh liệt của Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị thô lỗ mà xốc lên váy ngủ, “Mở chân ra.” Nam nhân hai mắt đỏ đậm, thanh âm mang theo hưng phấn, hạ thân sớm đứng thẳng lên, phình phình một đoàn đại bao ở đũng quần.

Dung Tịch cự tuyệt không được yêu cầu Tần Thời Nghị, nghe lời mà mở ra hai chân, nâng lên một chút mông trắng nõn. Cho dù trong lòng nhớ thương Tần Thành có khả năng sớm đã về biệt thự, nhưng mà đối mặt nam nhân này, cự tuyệt là vĩnh viễn sẽ không thành công, như vậy cũng chỉ có làm hắn sớm một chút thỏa mãn rồi thả chính mình. Mật địa bại lộ ở dưới ánh đèn, hạ thân cậu sạch sẽ, không có một tia lông tóc, đáng yêu trắng nõn nhục hành gục xuống ở giữa hai chân.

Cậu thản nhiên giang rộng hai chân nằm ở dưới thân Tần Thời Nghị, không có cảm thấy không đúng, không có cảm thấy thẹn, thuần khiết như Thánh Nữ, mê mang trong ảnh ngược của Tần Thời Nghị. Bất luận kẻ nào, nhìn đến thân mình mỹ lệ cùng ánh mắt thuần khiết như vậy, đều muốn hung hăng chà đạp, đem thiên sứ kéo vào bùn đất, trở nên dâʍ đãиɠ.

Tần Thời Nghị thưởng thức thân thể hoàn mỹ này, không khỏi nhìn ngây người, cho dù hắn vất vả cực khổ đào tạo thân thể mấy chục năm, hắn như cũ không có hưởng thụ đủ. Hắn hít một hơi thật sâu, dụ dỗ nói: “Cởϊ qυầи anh ra, hầu hạ nó cho tốt vào.”

Dung Tịch ngoan ngoãn mà bò lên, thật cẩn thận mà móc ra côn ŧᏂịŧ thô cứng của Tần Thời Nghị, cái miệng nhỏ thành thục liếʍ láp,căn côn ŧᏂịŧ này bắt nạt cậu nhiều năm như vậy mà trước sau vẫn như chủ nhân của nó vừa thô vừa dài, cao cao tại thượng.

Đối mặt Dung Tịch Tần Thời Nghị luôn là không có kiên nhẫn, Dung Tịch không dám ngừng lại. Tần Thời Nghị ấn cậu xuống thân, hạ thể kêu gào muốn vào đi, tiến vào thế giới điềm mỹ kia.

Bắt lấy hai chân trắng nõn của Dung Tịch, mở chúng nó ra đến lớn nhất, lộ ra hoa huyệt phấn nộn nộn, thịt đỏ hồng. Tần Thời Nghị hôn lên, đùa bỡn một lát tiểu nhục hành, đã lâu cũng chưa phản ứng, đồ vật này rất nhiều năm trước bị Tần Thời Nghị phế đi, hiện tại Dung Tịch chỉ có thể dựa vào hậu huyệt cùng hoa huyệt tới đạt tới cao trào.

Hắn không chút nào hàm hồ mà thô lỗ vuốt ve âm môi Dung Tịch, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Dung Tịch, giống như ác ma triệu hoán, “Có muốn côn ŧᏂịŧ của ông xã không?”

“Ưm…… Muốn…… Muốn……”

“Tiểu Tịch thật ngoan.” Bên tai lại truyền đến tiếng cười từ tính.

“A…… Thích……”

“Thích cái gì?” Tần Thời Nghị hỏi, qυყ đầυ vuốt ve huyệt khẩu, không đi vào, Dung Tịch bị hắn khıêυ khí©h hoang mang lo sợ.

“Thích…… Thích ông xã……”

“A…” Tần Thời Nghị bị sự dâʍ đãиɠ của cậu trêu chọc tới dục hỏa đốt người, gấp không chờ nổi nói: “Có thích chồng sờ em như này không?” Bàn tay to một khắc không ngừng vuốt ve mông trắng nõn, khắp nơi đốt lửa. Dung Tịch trước nay đều chịu đựng không nổi đối phương cao siêu khıêυ khí©h, nơi nào địch được hắn.

“Ưm… A… Thích… Chồng ơi… Thật thoải mái…” Dung Tịch ngửa đầu, trong miệng phát ra tràn ngập mị ý rêи ɾỉ.

“Tiểu Tịch ngoan……” Tần Thời Nghị chậm rãi thẳng lưng, đại qυყ đầυ chậm rãi cắm vào hoa huyệt, hoa huyệt trở nên ướt nhẹp, nhưng đi vào có chút gian nan.

“A… Dừng… Dừng lại… Chậm một chút… Không thoải mái” Dung Tịch kiều khí kêu lên.

Tần Thời Nghị an ủi mà hôn hôn lên trán Dung Tịch, kế tiếp mấy cái nhanh chóng mà thọc vào, thực mau đâm tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này chảy ra nước. Tiểu huyệt bị thọc khai, Dung Tịch cảm thấy toàn thân tê dại, cậu mềm mại mà thúc giục, “Ông xã, nhanh lên…… Hức……”

Tần Thời Nghị rút ra dươиɠ ѵậŧ thật lớn còn dính nước, mạnh mẽ thao vào, “Phụt ——” một tiếng làm tận gốc.

“A a… Chồng ơi… A…” Dung Tịch ôm lấy rắn chắc cánh tay lãng giọng mà kêu. Tiểu huyệt phối hợp co rút lại phun ra nuốt vào, Tần Thời Nghị không chỗ nào cố kỵ, khiêng hai chân trắng nõn, đại khai đại hợp cuồng thao mà làm.

Trong phòng thân thể bạch bạch bạch tiếng đánh cùng ưm ưm a a tiếng rên dâʍ đãиɠ làm người mặt đỏ tim đập, Tần Thành đứng ở ngoài cửa, trên hành lang tối tăm cũng không thể khiến người biết hắn suy nghĩ cái gì.

Tần Thời Nghị thống khoái mà đè Dung Tịch làm ba lần, mới buông tha cậu, tựa hồ cuối cùng nhớ tới Tần Thành hôm nay trở về, Tần Thời Nghị ra phòng ngủ, xuống dưới lầu quả nhiên nhìn thấy Tần Thành ôm quyển sách đang đọc.

Tần Thành nhìn mắt Tần Thời Nghị, sau đó tiếp tục nhìn quyển sách trên tay .

Có đôi khi Tần Thành thật sự như là một phiên bản khác của Tần Thời Nghị. Hắn thật sự rất giống cha hắn, gen của Tần Thời Nghị quá mức cường hãn, Tần Thành cũng chỉ di truyền được mái tóc của Dung Tịch, vừa dài vừa mềm.

“Mẹ đâu ạ?” Tần Thành hỏi.

“Mẹ con mệt mỏi ngủ rồi, ngày mai hẵng gặp.” Tần Thời Nghị nói, Dung Tịch đương nhiên mệt mỏi, bị chính mình làm tới hôn mê bất tỉnh.

“…… Vâng.”

Trong không khí tràn ngập an tĩnh, Tần Thời Nghị cũng không hỏi đến chuyện ở trường của Tần Thành, bọn họ ở chung trước nay đều là bầu không khí xa lạ.

Qua thật lâu, lâu đến không khí tựa hồ đều sắp ngưng kết, Tần Thành châm chước nói, “Thưa cha, nửa tháng sau…… lễ tốt nghiệp của con, con…… Muốn Dung…… mẹ đến xem.” Lễ tốt nghiệp ý nghĩa phi phàm, hắn lại là sinh viên nhỏ tuổi nhất trường tốt nghiệp, học tập thành tích ưu tú, cầm cờ đi trước, đến lúc đó sẽ có hắn diễn thuyết, hắn muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Dung Tịch. Tần Thành thật sự rất muốn cùng Dung Tịch ở bên nhau, tốt nhất có thể vượt qua một đoạn thời gian mỹ diệu. Hắn nhớ rõ lần duy nhất Dung Tịch đến tham gia sự kiện ở trường là lúc hắn còn ở nhà trẻ.

Hắn mới vừa nói xong Tần Thời Nghị liền trả lời: “Mẹ con không rảnh.”

Tần Thành nắm chặt nắm tay bên cạnh, hắn có đôi khi hận thấu Tần Thời Nghị chuyên quyền độc đoán, loại chuyên quyền độc đoán này thậm chí cả ngụy trang cũng không muốn làm, vĩnh viễn cao cao tại thượng mà an bài hết thảy. Hắn biết sự khống chế của cha với Dung Tịch thập phần đáng sợ, hắn thậm chí ngay cả ý tứ của Dung Tịch cũng không thèm hỏi mà trực tiếp từ chối.

Hắn không thích Tần Thời Nghị, sinh ra đã có sẵn bài xích!