Chương 27: Kết thúc

Dung Tịch học xong cắm hoa. Cậu bắt đầu học được từ lúc chăm sóc vườn hoa. Tần Thời Nghị cũng thích xem bộ dạng Dung Tịch nghiêm túc bận rộn, trong nhà mỗi một góc đều đặt bình hoa do Dung Tịch tự làm. Dung Tịch bây giờ mỗi ngày có thể nói rất nhiều, cậu thích để tâm vào mỗi bình hoa biến nó thành một kiệt tác.

Dung Tịch hiển nhiên cũng không biết rằng cậu có thiên phú này, Tần Thời Nghị cũng không nói cho cậu biết. Tần Thời Nghị không phải người yêu hoa, nhưng nếu là điều Dung Tịch tự làm hắn đều thích, hắn cũng sẽ khen Dung Tịch. Lúc làʍ t̠ìиɦ, hắn càng thích lấy mấy cánh hoa phủ lên người Dung Tịch, lúc đó cậu có vẻ vừa thanh thuần vừa yêu diễm.

Tần Thời Nghị tâm tình tốt sẽ mang Dung Tịch lên sau núi tản bộ. Nơi này sớm bị Tần Thời Nghị mua, bởi vì sự tình lần trước, Tần Thời Nghị ở chỗ này gia tăng rất nhiều camera theo dõi cùng với nhiều cạm bẫy để bảo vệ an toàn cho Dung Tịch, chỉ cần có người tiếp cận khu vực này nửa bước, lập tức sẽ bị đống bẫy đó bắn thành cái sàng.

“Có thích hay không? Ông xã vì em mà làm chúng đấy.” Hai người đi trên con đường trải đầy cây xanh, Tần Thời Nghị nhìn Dung Tịch dựa vào ngực mình hỏi.

“Thích, ông xã làm gì em đều thích.” Dung Tịch nói, cậu nhìn tới nơi cách đó không xa có một con sóc con đang ngồi trên cây ăn hạt dẻ, không hề sợ hãi con người hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Thấy Dung Tịch không chớp mắt mà nhìn chằm chằm con vật cách đó không xa, Tần Thời Nghị bất mãn vì cậu không chú ý tới hắn. Hắn kéo mặt Dung Tịch qua, “Nhìn ông xã, những thứ khác có thể nói chuyện với em sao?”

Dung Tịch buồn ở trong lòng ngực Tần Thời Nghị, “Không có, không có, ông xã nghe em nói đã.”

“Thích con sóc kia sao?” Tần Thời Nghị nhấc mí mắt lên nhìn hỏi.

“Thích……” Đồ vật đáng yêu ai mà không thích, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là nuôi một con mèo, con chó nhỏ, chỉ cần là động vật nhỏ cậu đều thích. Cậu đã từng xin cha mẹ được nuôi chúng nhưng họ không muốn nên cậu đành phải gác lại, cho tới bây giờ.

“Lấy lại đây cho em được không?” Tần Thời Nghị nói.

Dung Tịch trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu, “…… Không cần.” Cậu không muốn nuôi nhốt nó, cậu hiểu cái cảm giác bị giam cầm, nó không hề dễ chịu chút nào cả. Toàn bộ thế giới của cậu đều là hình bóng của người nam nhân này. Bị nhốt ở địa phương nhỏ hẹp, thân thể cùng tư tưởng đều bị người trước mặt này thao túng. Một mặt cậu sợ hãi, một mặt lại không muốn rời đi, cậu không hy vọng sẽ có ai đó cũng như cậu, cho dù là động vật.

Dung Tịch trầm mặc làm Tần Thời Nghị nhíu mày, hắn sờ lên gương mặt Dung Tịch, “Nghĩ cái gì thế? Nói cho ông xã được không?” Hắn vẫn luôn muốn thử thấu hiểu suy nghĩ của Dung Tịch, nhưng Dung Tịch không được giấu diếm nhiều tâm tư.

Dung Tịch lắc đầu, nhìn Tần Thời Nghị nói, “Ông xã, hôm nay Thành Thành có phải trở về hay không?” Cậu nhớ rõ lần cuối gặp mặt nó là hai tuần trước.

Tiểu thành từ nhà trẻ trở về, Tần Thời Nghị lại nhờ bảo mẫu chăm nó rất tốt. Dung Tịch có chút mất mát, đó là con cậu, cậu lại không thể dạy dỗ nó. Nhớ tới thời điểm Thành Thành mới đi nhà trẻ vì rời xa cậu mà khóc tê tâm liệt phế, Dung Tịch đau lòng đến tâm đều nát.

“Đúng vậy, em tự mình xuống bếp cho nấu cơm cho nó được không?” Tần Thời Nghị nói.

“Được.” Dung Tịch cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Về đến nhà, Tần Thành đã ở phòng khách chờ bọn họ, Tần Thành ngồi ở trên thảm nhung mềm mại trải trên sàn nhà chơi đồ chơi, có vẻ rầu rĩ không vui. Dung Tịch vui vẻ tới chơi cùng nó, hỏi: “Tiểu Thành vì cái gì không vui?” Tần Thành trước đây mỗi khi về nhà đều cười rất vui vẻ, hôm nay cho dù ở trước mặt Dung Tịch tỏ ra rất vui, nhưng trẻ con chính là trẻ con, sao có thể ngụy trang được.

Tần Thành vẫn không nói.

“Nhìn thấy mẹ không vui sao?” Tần Thành lúc còn rất nhỏ đã kêu cậu là mẹ. Dung Tịch từ khi Tần Thời Nghị giam cầm ở trong cái nhà này sớm đã không có vai trò gì. Tần Thời Nghị rất thích bắt Dung Tịch sắm vai là một người mẹ, Dung Tịch cũng nỗ lực mà phối hợp.

Tần Thành bẹp cái miệng nhỏ.

“ Con không quan tâm mẹ nữa sao?.” Dung Tịch mặt lộ vẻ ủy khuất.

Tần Thành lập tức hoảng loạn lên, bắt lấy tay Dung Tịch, “Không có không có, Tiểu Thành thích mẹ nhất, Tiểu Thành không vui là bởi vì…… Là bởi vì ở nhà trẻ các bạn đều có cha mẹ… đi họp phụ huynh……” Riêng nó thì không.

Dung Tịch mặt lộ vẻ xấu hổ.

“Mẹ lần sau cùng con tới nhà trẻ được không?Con vẫn luôn muốn mẹ đến với con, con muốn mẹ có thể ở bên con. Mẹ vì sao lại không thể ở cùng con …"

Dung Tịch không biết trả lời như thế nào, cậu có vẻ có chút vô thố.

Tần Thời Nghị từ phòng bếp bưng ra một đĩa trái cây đã cắt sẵn, ra tới vừa lúc nghe được lời Tần Thành nói. Hắn bảo “Mẹ không ở cùng con vì mẹ muốn ở cùng với cha."

Dung Tịch nghe vậy đỏ mặt.

Tần Thời Nghị sờ sờ Tần Thành, nhìn ánh mắt khó hiểu của cậu nói: “Bởi vì mẹ là của cha.”

"Mẹ là của cha? Tiểu Thành cũng muốn mẹ là của Tiểu Thành!” Tần Thành phồng má chu mỏ lên nói, nó bắt chước dáng vẻ nhíu lại mày của Tần Thời Nghị cực kỳ giống. Tần Thành cong khóe miệng, nó đem Dung Tịch thân mình gầy yếu mà ôm đến trong lòng ngực, “Mẹ chỉ có một thôi, Tiểu Thành sẽ để lại cho cha, Tiểu Thành lớn rồi sẽ tìm người yêu xinh đẹp ở bên nhau.”

Sau đó nó dường như hồi phục tinh thần, trong giờ ăn nói cũng không ít. Tần Thành không cần người nào gắp đồ ăn cho mình, trước khi đi cũng không khóc lóc mà đòi ôm đòi ấp với Dung Tịch. Nhìn nó giống như đang ra dáng người lớn lắm, nó cảm thấy mình phải lớn nhanh một chút, như thế mới dành được những thứ thuộc về mình thấy chính mình. Nó sẽ giành lấy mẹ từ cha, biến mẹ thành của nó....

Tần Thành đi rồi, Dung Tịch oán trách quay ra nói Tần Thời Nghị, “Anh sao có thể ở trước mặt Tiểu Thành nói vậy?”

Tần Thời Nghị trong mắt lộ ý cười, tay hắn một chút một chút mà vuốt ve mông đối phương, “A, vậy anh phải nói như thế nào, này không phải là sự thật sao? Anh chính là chồng em mà.”

“Nó vẫn là…… trẻ con mà……” Dung Tịch thấp giọng nói.

“Trẻ con Tần gia phải biết tự học cách trưởng thành, không phải vì còn bé mà được phép dựa dẫm vào cha mẹ. Hơn nữa, em có anh là đủ rồi.” Dứt lời, hắn hôn lên môi mềm mại của Dung Tịch.

Tuy rằng Tần Thời Nghị nói như thế, nhưng sau khi Tần Thành tới nhà trẻ, Tần Thời Nghị vẫn mang theo Dung Tịch đi.

Dung Tịch khẩn trương, bất an cực kỳ, Tần Thời Nghị biết cậu sợ hãi, dọc đường đi đều ôm cậu vào trong ngực. Dung Tịch tay nắm chặt góc áo hắn không chịu buông.

Tần Thành nhìn Dung Tịch đến cực kỳ vui vẻ, ríu rít mà nói cho cậu tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà trẻ. Dung Tịch miễn cưỡng gợi lên khóe miệng, cậu không tập trung nghe Tần Thành nói mà ngược lại cảm giác được chung quanh có vô số ánh mắt đặt trên người cậu mà đánh giá. Vô cùng sắc bén, thân mình cậu thậm chí bắt đầu có run rẩy nhỏ.

Tần Thời Nghị ôm eo Dung Tịch trấn an, nói khẽ với cậu, “Đừng sợ, anh ở đây.”

Tần Thành cuối cùng nhận thấy được mẹ có điểm không thích hợp, nôn nóng hỏi: “Mẹ không thoải mái sao?”

“Đúng vậy, cha muốn mang mẹ trở về.” Tần Thời Nghị nói.

“Kia, vậy được rồi……” Tần Thành mất mát mà cúi đầu, đây là lần đầu mẹ tới nhà trẻ này xem nó, xung quanh có rất nhiều bạn bè hầm mộ nó. Chúng đều khen mẹ nó lớn lên xinh đẹp, giống như tinh linh trong truyền thuyết. Bọn nó như vậy Tần Thành càng thỏa mãn. Đó là mẹ của nó, người khác có hâm mộ cũng vô dụng, nó muốn khoe nhiều hơn nữa nhưng mẹ nó không khỏe, hiện tại phải đi, Tần Thành mất mát cực kỳ.

“Vậy cha mau đưa mẹ trở về đi.”

“Được.”

Trên đường trở về, Tần Thời Nghị khoái ý mà ôm Dung Tịch, nhìn bộ dạng Dung Tịch suy yếu, hắn chỉ mong Dung Tịch cả đời này đều không rời khỏi hắn. Cậu thành cái dạng này rồi làm sao dám ra ngoài xã hội sống được, chỉ có hắn mới có thể để cho Dung Tịch chân chính dựa vào.

Dung Tịch hai mắt mê man mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Cậu nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài, tâm tình phức tạp. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Dung Tịch mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt từ trong lòng ngực Tần Thời Nghị ngồi dậy. Cậu bò đến cửa sổ xe nhìn đến hình bóng quen thuộc càng ngày càng xa kia. Là mẹ sao? Là mẹ!

Tần Thời Nghị để tài xế lái chậm lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ông xã, em, em vừa nhìn thấy mẹ……” Dung Tịch ấp úng nói, nước mắt từ từ rơi xuống.

Hắn cùng Dung Tịch ở bên nhau nhiều năm, vẫn luôn vì điều này mà có khúc mắc, hắn cảm thấy có lẽ đây là cơ hội, “Phải không? Anh để cho tài xế qua lại nhìn xem được không?”

Dung Tịch có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Tần Thời Nghị, Tần Thời Nghị sờ sờ gương mặt Dung Tịch, “Đồ ngốc, ông xã yêu em như vậy, chẳng lẽ không thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của em sao?”

Dung Tịch gục xuống trong lòng ngực Tần Thời Nghị, nước mắt giống chặt đứt tuyến từ hốc mắt tràn ra, trong miệng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn ông xã……”

Tài xế một đường mà theo đuôi người nọ, Dung Tịch càng đến gần càng có thể khẳng định kia chính là mẹ cậu, chỉ là bên người xuất hiện hai người xa lạ, một nam nhân trung niên, và một đứa trẻ năm sáu tuổi. Bọn họ nói nói cười cười mà vào xã khu, thoạt nhìn cực kỳ giống một nhà ba người.

Sau đó Tần Thời Nghị nói cho Dung Tịch, mẹ cậu 5 năm trước sớm đã cùng cha cậu ly hôn, hai người đều đã tìm được gia đình mới. Cha cậu cưới đồng nghiệp của mình, họ có một người con gái. Mẹ cậu gả cho một thầy giáo, và sinh ra một đứa con trai. Hai người mấy năm nay đều hạnh phúc mỹ mãn. Lúc trước Dung Tịch mất tích bọn họ xác thật thực nôn nóng mà đi tìm kiếm, nhưng bốn năm qua đi, như cũ không có một chút tin tức nào của Dung Tịch, dần dần mà thích ứng trong mọi tình cảnh.

Mấy năm nay, Tần Thời Nghị không cho cậu gặp cha mẹ cũng không nói cho cậu biết là vì hắn sợ cậu biết gia đình mình mong ngóng bao lâu sớm đã tan nát sẽ đau lòng.

Dung Tịch ngơ ngẩn mà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Thì ra năm năm trước họ đã ly hôn. Cậu vẫn luôn cảm thấy gia đình cậu là hạnh phúc nhất nhưng đã sớm rách nát rồi. Cậu thương tâm chảy xuống nước mắt, trong nháy mắt cảm thấy toàn bộ thế giới của cậu đều chìm trong bóng tối, không có người để ý đến cậu đã chết hay chưa

Tần Thời Nghị an ủi mà hôn môi Dung Tịch, “Tiểu Tịch, em còn có anh cơ mà, đừng khóc, em mà khóc anh sẽ đau lòng chết thôi. Mau nói em có yêu ông xã hay không?”

“…… Yêu.” Dung Tịch dùng đầu cọ cọ ngực Tần Thời Nghị.

“Ông xã cũng yêu em, chúng ta luôn ở bên nhau được không?”

“Được, vẫn luôn ở bên nhau.” Dung Tịch ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tần Thời Nghị. Hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời, ánh chiều tà chiếu vào trong xe làm khung cảnh trở nên mông lung mơ mộng. Đây là người đàn ông từng bắt cóc giam cầm cậu bốn năm, hắn bẻ gãy cánh cậu, khiến cậu cam tâm tình nguyện mà ở bên hắn, vì hắn mà sinh con, mà cậu- người bị hại- lại một chút oán hận cũng không có, thậm chí sợ hãi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cậu cảm thấy mình như mắc bệnh không có thuốc chữa.

Dung Tịch cảm thấy chính mình đúng là điên rồi, cố gắng giãy giụa tìm mặt trời làm gì, chẳng bằng ở trong lòng ngực người này mà ôm bóng tối còn hơn.

Tần Thời Nghị ôm lấy sinh mạng của hắn, hết thảy đều giống như trong dự đoán của hắn thực hoàn mỹ. Dung Tịch hoàn toàn thuộc về hắn, bọn họ có thể ở cùng nhau tới khi đầu bạc răng long, đi qua một đời người. Hắn nguyện ý vì Dung Tịch mà chết, nếu đây là mơ hắn nguyện mơ mãi không tỉnh, ở trong mơ cả đời. Nhưng đây là thực, ước vọng cả đời của hắn đã thành hiện thực.....

Em là thiên sứ cả đời này của tôi, là ánh mặt trời mà cả đời này tôi muốn giành lấy, đem em giam lại bên mình để em chỉ thuộc về mình tôi….

-------Hoàn chính văn-------

____________________________________________________________________

Vậy là chính văn đã kết thúc rồi, sau đây sẽ là phiên ngoại. Mình sẽ edit phiên ngoại một cách nhanh nhất để đăng hết. Và mình cảnh báo trước: phiên ngoại chứa yêu tố loạn luận, chơi 3p và sẽ có một số tình huống cẩu huyết, đặc biệt tên sát nhân Hàn Thành sẽ xuất hiện.....

Nhân đây mình cũng xin giới thiệu luôn: mình sắp ra một truyên mới, vẫn là thể loại giam cầm nha. Nếu mọi người có truyện nào hay chưa edit có thể giới thiệu mình, mình sẽ edit cho mọi người.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình😁!!!!!