Chương 14: Quyết định

Nam nhân không quan tâm đến nước mắt Dung Tịch, đối với hắn mà nói, nước mắt cậu giống như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© cho hắn. Hắn thích đem Dung Tịch thao khóc xin tha, làm vậy khiến hắn cảm thấy mình có thể khống chế cậu tuyệt đối.

Nam nhân cuối cùng cũng phải đi làm, cho dù có thể ở nhà làm việc , nhưng là công ty bên kia yêu cầu đi một chuyến, vì vậy hắn không thể không đáp ứng. Tần Thời Nghị không ngốc mà tin lời Dung Tịch nói, hắn quyết định xích cậu lại, cửa sổ đều kiểm tra một lần, xem lại camera trên điện thoại lần cuối rồi mới rời đi.

Trước đó vài ngày Tần Thời Nghị không biết từ nơi nào tìm thấy mấy con chó săn lớn xích trong hoa viên, còn mang Dung Tịch đi ra ngoài xem mấy con chó kia, chó săn chảy nước miếng, ánh mắt nhìn cậu như nhìn miếng mồi ngon, sủa lên như điên. Nếu không có xích sắt khóa cổ, phỏng chừng giây tiếp theo chúng sẽ nhào tới cắn cậu. Tần Thời Nghị uy hϊếp nói nếu cậu dám bước một bước ra khỏi căn nhà này, hắn sẽ để mấy con chó kia cắn cậu đến không còn mẩu xương.

Dung Tịch sợ hãi, tránh trong l*иg ngực nam nhân run bần bật.

“Nhìn thấy mấy con cẩu kia không? Anh để chúng nó đói bụng hai ngày rồi đấy, thời điểm anh rời đi ngoan một chút biết không?” Tần Thời Nghị ôm cậu ở trên người vừa đưa cốc sữa vừa uy hϊếp. Dung Tịch miệng nhỏ ngoan ngoãn mà uống sữa bò, run như cầy sấy gật gật đầu.

“Không chạy, em không chạy, ông xã, em ở nhà chờ anh được không?” Dung Tịch lấy lòng mà hôn lên môi Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị đột nhiên bị vợ nhỏ hôn lấy lòng, hắn vui vẻ đáp lại nụ hôn của Dung Tịch, còn lấy thêm một viên dâu tây nhét vào miệng Dung Tịch, như đang khen thưởng đứa trẻ nghe lời, “Lúc này mới ngoan, đợi ông xã trở về nghe chưa?”

Tần Thời Nghị đi rồi, Dung Tịch bị nhốt ở trong phòng ngủ không biết làm cái gì, cậu cứ như vậy nghe bên ngoài chó sủa sợ hãi mà ngủ một ngày. Cơm nam nhân chuẩn bị cho cũng không ăn.

Tần Thời Nghị chạng vạng tới mới trở về, hắn quần áo cũng chưa đổi cứ vậy đi thẳng lên phòng ngủ. Nhìn thấy Dung Tịch ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ nam nhân nhẹ nhàng thở ra. Cho dù điện thoại có hiển thị hình bóng cậu hắn cũng không thể an tâm.

Tần Thời Nghị đè Dung Tịch ra thống khoái mà làm một lần. Thời điểm Dung Tịch tắm rửa cậu vẫn luôn lén hắn mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong móc ra. Nhưng hôm nay Tần Thời Nghị không rời đi Dung Tịch không thể xuống tay, cậu ở trong lòng Tần Thời Nghị cọ tới cọ lui, “Ông xã em muốn uống nước.”

“Vừa rồi ông xã cho uống "sữa" còn không đủ sao?” Tần Thời Nghị cười xấu xa mà ôm cậu ngâm trong bồn tắm to rộng. Thấy Dung Tịch không nói lời nào Tần Thời Nghị thật sự đứng dậy đi ra bên ngoài lấy nước cho cậu.

Dung Tịch nhẹ nhàng thở ra, bàn tay tiến tới tiểu huyệt, học bộ dạng nam nhân đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn móc ra, sau đó làm như không có việc gì lấy dương cụ nhét vào.

“Em đang làm cái gì vậy?” Nam nhân thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Dung Tịch sợ tới mức tay run lên.

“Làm cái gì đâu?” cậu run rẩy nói. Tần Thời Nghị đem ly nước đi tới, một bên chân dài bước vào bồn tắm, đem Dung Tịch ôm vào trong ngực.

“Em, em chờ ông xã trở về.” Dung Tịch sợ tới mức nói lắp, cậu không dám nhìn sắc mặt nam nhân, cậu không biết Tần Thời Nghị có phát hiện không.

“Vừa rồi trốn anh làm cái gì?” Tần Thời Nghị tay trái sờ hạ thể Dung Tịch, sờ tới dương cụ.

“Tắm, tắm rửa.”

“Không phải muốn ông xã giúp em tắm sao? Hôm nay sao chủ động tự tắm thế?" Tần Thời Nghị thấp giọng nói, “Có phải em vừa móc ra hay không?”

“Không, không có.” Dung Tịch lắc đầu, cậu sợ nam nhân di chuyển vào trong sẽ phát hiện, hốt hoảng mà nói sang chuyện khác. “Ông xã ông xã, chúng ta đi ngủ được không, em buồn ngủ quá.”

“Được.” Nam nhân nheo lại đôi mắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm, hắn bỗng nhiên đè Dung Tịch, mạnh mẽ rút giả vật ra, Dung Tịch sợ tới mức thét chói tai. Tần Thời Nghị không chút thương tiếc mà đem ngón tay đâm vào, mân mê một trận, cuối cùng phát hiện trong cơ thể Dung Tịch trống rỗng.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâu?” Tần Thời Nghị nói.

“Cái, cái gì?”

“Cái miệng nhỏ này thật biết nói dối nha, sao trên giường hầu hạ ông xã không tận tâm tận lực như thế?” Nam nhân nhẹ nhàng dùng ngón tay xẹt qua đôi môi sợ tới mức tái nhợt của Dung Tịch.

“Ông xa, em, em không muốn mang thai. Em, em sợ con sẽ giống em.”. Cậu như đứt tuyến lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống .

“Có em bé không tốt sao? Như vậy chúng ta mới giống một gia đình hoàn chỉnh nha.” Tần Thời Nghị thanh âm trầm thấp.

"Không, không cần.” Dung Tịch đẩy ngực nam nhân ra, rúc vào một góc bồn tắm tự ôm lấy chính mình, cái mũi hồng hồng sụt sịt, “Không muốn sinh em bé, không muốn sinh em bé đâu, có em bé em liền biến thành nữ nhân, không cần biến thành nữ nhân hức hức…… Em…… em không muốn sinh……”

Tần Thời Nghị âm hiểm cười, duỗi tay qua ôm Dung Tịch, “Vậy em xem có nam nhân nào có hai cái động? Thao đều thao rồi, còn không thể sinh em bé, ha ha, thật hiếm lạ.”

“Hay em muốn sinh con cho kẻ nào khác hả?" Tần Thời Nghị đem thân hình gầy yếu của cậu giam cầm ở trong ngực, cưỡng bách ép Dung Tịch ngẩng đầu, đôi tay mang theo vết chai mà gạt đi nước mắt đối phương, “Thật sự muốn ra ngoài tìm nam nhân hay sao?”

“Không, không phải.” Sợ chọc giận nam nhân, Dung Tịch ôm lấy eo đối phương, “Cho anh thao, chỉ cho mình ông xã thao thôi. Nhưng, nhưng không cần sinh được không, em sẽ chết mất.”

"Sao lại chết? Ông xa yêu em nhiều như vậy a, nào dám để em chết? Yêu em còn không đủ.” Tần Thời Nghị nghe tới câu chết của cậu liền phát điên. Hắn điên cuồng liếʍ hôn thân thể Dung Tịch, giống như mấy con chó săn bên ngoài: “Không cần lo lắng, khi nào sinh, ông xã mời bác sĩ tốt nhất cho em, sinh xong chúng ta chính là một gia đình hoàn chỉnh. Đến lúc đó em cùng bảo bảo ở nhà, ông xã ra ngoài đi làm nuôi hai người được không?”

Tần Thời Nghị đối với vợ yêu có một chấp niệm kinh khủng, đặc biệt là việc cùng Dung Tịch xây dựng một tổ ấm .

Hắn muốn nhanh chóng làm lớn bụng cậu, như vậy cậu hoàn toàn không thể chạy được, nam nhân âm u mà nghĩ.