Chương 15: Cọ xát

Tần Thời Nghị mấy ngày nay như cũ rất bận. Dung Tịch từ ngày ấy bị phát hiện đến nay vẫn còn sợ. Với tính cách của nam nhân kiểu gì cũng muốn trừng phạt cậu, nhưng đã qua ba ngày, Tần Thời Nghị không có gì biểu hiện, cứ theo lẽ thường đi sớm về trễ, buổi tối sau khi tắm rửa đè cậu ra cᏂị©Ꮒ xong sau đó liền ôm đi ngủ. Dung Tịch không hiểu vì sao, đột nhiên bình yên như vậy làm cậu hốt hoảng.

Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, Dung Tịch bị Tần Thời Nghị ôm ngồi trước cửa sổ sát đất xem phong cảnh bên ngoài, trên bàn để máy tính cho hắn làm việc. Dung Tịch bị ép ngồi trên đùi hắn, câu được câu không đáp lời, cẳng chân mảnh khảnh khẽ đong đưa. Dung Tịch nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài chính là một tòa núi, núi lớn sâu thẳm trải dài không thấy điểm cuối. Dung Tịch chưa bao giờ biết thành phố H phồn vinh lại có một nơi như này.

Nam nhân phía sau dừng lại, một tay xốc váy ngủ Dung Tịch lên, một đường sờ soạng đến hai viên đậu nhỏ trên ngực, qua lại mà véo mạnh.

Dung Tịch bị hắn làm cho hừ hừ ra tiếng, giống như con mèo lười biếng chờ đợi chủ nhân sủng hạnh. Cậu lấy lòng mà dùng đầu cọ cọ ngực Tần Thời Nghị. Mỗi khi làm cái động tác này, chắc chắn là hắn lại nổi ham muốn rồi. Sau nhiều lần làʍ t̠ìиɦ với Tần Thời Nghị, cậu đã học được cách lấy lòng hắn, mỗi ngày mỗi đêm đều có thế ứng phó với dục vòng cường đại của nam nhân. Dung Tịch luôn mang bộ dạng suy yếu, đôi môi có chút tái nhợt, đôi mắt lộ vẻ u ám, thường xuyên lộ ra bộ dạng ngơ ngác.

Tần Thời Nghị thích nhất Dung Tịch lộ ra biểu tình ngây thơ. Hắn cảm thấy cậu như vậy nhìn rất dễ thương.

“Ngày hôm qua ông xã quên hỏi, em đã chạy bộ mười phút chưa hả?”. Nam nhân lập quy định bắt cậu mỗi ngày đeo khóa, cắm dươиɠ ѵậŧ bên trong mà chạy bộ mười phút. Hắn nói đây là vì tốt cho tiểu huyệt cậu, một ngày không mang theo cây dươиɠ ѵậŧ kia miệng nhỏ sẽ khép kín khó có thể đi vào. Tần Thời Nghị mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều khiến Dung Tịch bị thương, miệng vết thương quá nhiều làm cậu cảm mạo phát sốt sẽ phiền toái vô cùng, hơn nữa khi thao cũng không thể sướиɠ. Chỉ có âʍ đa͙σ kia mới thích ứng được dươиɠ ѵậŧ của hắn, tốt nhất để cậu rèn luyện thể lực một chút, để giả vật kia giúp hắn nới lỏng âʍ đa͙σ cậu, mỗi khi cần tùy thời đều có thể thao.

Dung Tịch đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Đi rồi……”

“Quỳ xuống, nhấc mông lên cho anh nhìn cái miệng nhỏ của em." Tần Thời Nghị vỗ vỗ cái mông mềm mại. Hắn đã vài ngày không thể thoải mái mà đâm cậu, văn kiện ở công ty chất thành đống chờ hắn xử lý, mỗi đêm chỉ làm qua loa, hiện tại thật vất vả lắm mới giải quyết xong, hắn thế nào cũng muốn thỏa mãn tiểu yêu tinh này.

Dung Tịch chậm rì rì mà quỳ trên mặt đất, vén váy ngủ lên, đưa mông hướng trước mắt Tần Thời Nghị. Cậu tách nhục huyệt, tận lực để nam nhân thấy rõ ràng chút, cái này là nam nhân dạy cậu.

Hai bên âm môi đầy đặn bị khuyên sắt tròng lên nhau, mặt trên khóa bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt hết, bên trong còn lộ ra cây dươиɠ ѵậŧ thoạt nhìn dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

Tần Thời Nghị dùng tay cắm vào khe hở hay bên âm môi, “Cái miệng nhỏ khát thế sao, khóa ướt hết rồi, có phải muốn cự vật của ông xã tiến vào?”

Dung Tịch đầu để trên mặt đất, cắn cánh môi chảy nước mắt. Cậu ăn đau mà a một tiếng, khóa trinh tiết chỉ để thừa khe hở không lớn, ngón tay nhỏ của cậu vào còn không nổi huống gì tay nam nhân còn thô hơn so với tay cậu, âm môi khô ráo đột nhiên bị tách ra có chút đau đớn làm cậu lớn tiếng khóc, trong miệng xin tha, “Ông xã không cần, không cần, đau……”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tần Thời Nghị không dao động, ngón trỏ của hắn còn hướng về khe hở bên trong đâm rút.

Dung Tịch đau đến hút không khí, “Ông xã mở khóa thao em...… Mở khóa thao em……”

“Khát vọng cây gậy của ông xã phải không? Để anh thỏa mãn tiểu yêu tinh một chút nha.” Tần Thời Nghị cởi thắt lưng, ấn vân tay lên khóa, cạch một tiếng khóa mở ra. Tần Thời Nghị đem khóa cùng dươиɠ ѵậŧ giả rút ra ném tới một bên, cầm lấy cự vật của chính mình đâm vào bên trong thọc rút.

Dươиɠ ѵậŧ giả để bên trong rất lâu, bất kể thời điểm nào tiểu huyệt cậu cũng ướt đẫm, có thể tùy thời tùy chỗ mà thao vào, Tần Thời Nghị đối với điểm này thực vừa lòng.

Dung Tịch đau đến mức nhíu mày. Dươиɠ ѵậŧ của Tần Thời Nghị so với giả vật còn muốn lớn hơn rất nhiều, cậu đau chảy nước mắt.

Tần Thời Nghị thời điểm tiến vào vẫn gặp chút khó khăn, hắn không kiên nhẫn mà hướng bên trong dùng sức đâm chọc, thô lỗ mà ấn mông Dung Tịch. Mấy phút đầu cậu hoàn toàn không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, chẳng được bao lâu liền rầm rì mà kêu lên.

Tần Thời Nghị thời điểm làʍ t̠ìиɦ không hề ôn nhu, không biết thương tiếc mà đâm chọc. Từ trước tới nay cậu rất ít khi có thể cảm nhận được sự thoải mái. Dung Tịch không nhất thiết cần sướиɠ, cậu thoải mái hay không thì cũng phải mở rộng chân cho hắn thao, không thoải mái cũng phải mở rộng chân.

Dung Tịch cảm thấy Tần Thời Nghị hôm nay dị thường hung mãnh, cậu không chịu nổi muốn trốn đi, thực mau bị một đôi bàn tay to nắm lấy vòng eo kéo trở về. Tần Thời Nghị mãnh liệt dùng sức đâm vào trong cậu.

“Ông xã—— nhẹ chút —— anh làm đau em aa —— chết mất —— a a —— chết mất ——”(yamate~~~)

“Ông xã nhớ em, muốn đâm nát cái lỗ l*n này của em.” Tần Thời Nghị cúi xuống hôn lên lưng Dung Tịch, ghé lại cắn lỗ tai Dung Tịch, thở ra nhiệt khí làm Dung Tịch run lên.

“Ô ô —— a a ha —— a a —— muốn —— miệng nhỏ muốn bị đâm chết a —— ông xã ông xã ——”

“Thật muốn thao chết em.” Tần Thời Nghị hung ác mà nói, dưới thân đong đưa càng thêm nhanh chóng, Dung Tịch theo không kịp tiết tấu, khóc cực kỳ đáng thương. Chẳng được bao lâu liền xuất ra. Tần Thời Nghị còn chưa bắn, hắn cố đâm thêm mấy phát nữa trong khi Dung Tịch còn đang trên đỉnh.

Dung Tịch bị đỉnh ngây người, cảm thấy chính mình muốn chết.

Tần Thời Nghị tiết ra một lần sau đó ôm Dung Tịch lên giường, hắn lấy dây thừng đem tay Dung Tịch trói lại, đem đùi Dung Tịch gập lại rồi trói vào, để lộ ra tiểu huyệt lầy lội. Tần Thời Nghị đưa tay vào trong, tiểu huyệt làm hắn thích thú vô cùng, ngón tay đem theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đâm vào trong.

Dung Tịch tứ chi bị Tần Thời Nghị trói lại mềm mại vô lực.

“Cái bụng này của em sao lại không có chút động tĩnh nào vậy hả? Thao lâu như vậy rồi còn chưa có, hay muốn ông xã giúp em?” Tần Thời Nghị vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Dung Tịch bỗng nhiên nói.

Dung Tịch đang mê mang bị nam nhân kéo về hiện thực, cậu hoảng sợ mà lắc đầu, “Không cần —— không cần —— mang thai —— mang thai không thể hầu hạ ông xã được—— ân a —— không để ông xã thao được ——”

Tần Thời Nghị trầm mặc mà va chạm, Dung Tịch bị hắn làm cho mỏi mệt vô lực, hai chân bị trói tê dại, tiểu huyệt cũng bị đâm phát đau.

“Mấy ngày nay anh ở nhà bồi em được không?” Xong việc nam nhân ghé vào tai Dung Tịch thủ thỉ nói.

Dung Tịch gật gật đầu, cậu đón ý nói hùa theo nam nhân, “Muốn ông xã ở bên a, muốn ông xã, chân đau quá, ông xã cởi trói cho em được không, cởi trói cho em đi.” Tần Thời Nghị cự vật còn chôn ở trong cơ thể cậu. Theo hứng thú của Tần Thời Nghị, phỏng chừng còn muốn làm vài lần nữa.

Trái tim Tần Thời Nghị vì lời nói của cậu mà rung động, cự vật thô tráng trong tử ©υиɠ cậu nhẹ nhàng ma sát, “Yêu anh hay không?” Đây là lần đầu tiên hắn hỏi Dung Tịch những lời này.

Dung Tịch bị hắn làm nhũn ra, đầu váng mắt hoa trả lời, “Yêu, yêu.”

“A, tiểu dâʍ đãиɠ, ông xã yêu em nhiều lắm, biết không? Trên thế giới này, không có ai yêu em hơn anh cả.” Nam nhân mềm nhẹ mà hôn lên môi Dung Tịch.

“Ông xã anh giúp em cởi trói a, mau giúp em.” Dung Tịch dùng hai đùi ma sát bên hông hắn, một chút một chút, rung động lòng người. Tần Thời Nghị thực mau bị lay động nổi lên tìиɧ ɖu͙©.

Cảnh người lớn vào buổi sáng sớm cứ như vậy mà qua.

Tần Thời Nghị hôm nay ở nhà lần đầu tiên cho phép Dung Tịch ra khỏi căn nhà này, từ khi chạy trốn đến nay Dung Tịch khó lắm mới được nam nhân cho phép ra ngoài hít thở không khí.

Lúc trước ra khỏi biệt thự cậu chỉ biết đâm đầu mà chạy trốn, căn bản không có nhã tâm đi đánh giá biệt thự. Hiện tại cậu mới phát hiện biệt thự rất lớn, mặt sau có một hoa viên rộng lớn, to bằng nửa cái sân bóng. Nói là hoa viên, to như vậy là bởi vì biệt thự chỉ có hai người Tần Thời Nghị cùng Dung Tịch, cả hai đều không có rảnh đi ra xử lý, cho nên nơi này hoa cỏ cũng không nhiều, nhưng thật ra có một cái bể bơi rất lớn.

Tần Thời Nghị nắm tay Dung Tịch, thời tiết có chút lạnh, trước khi ra ngoài nam nhân cho cậu mặc một bộ áo khoác.

Dung Tịch nhút nhát mà đi theo bên cạnh nam nhân. Trong cơ thể cậu còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tần Thời Nghị buổi sáng lưu lại, bị giả vật chặn lại ở bên trong. Cậu đi đường có chút chậm, sắc mặt ửng hồng, tràn ngập vẻ dâʍ đãиɠ. Bộ dáng này nam nhân nào mà nhìn thấy không đè cậu ra mà cᏂị©Ꮒ thì chắc chắn không phải đàn ông. Dung Tịch sợ ra bên ngoài sẽ bị người khác thấy.

Cậu không biết Tần Thời Nghị nhìn thấu tâm tư cậu, càng không cần nói bộ dáng này, hắn nhìn ra sự bất an của Dung Tịch, an ủi nói: “Đừng sợ, nơi này tách biệt với thế giới bên ngoài, trong phạm vi ba bốn km đều là nơi ở của người giàu, không phận sự không thể vào, sẽ không có ai dám tới đây.” Hắn nói những lời này như muốn trào phúng Dung Tịch lúc trước muốn chạy trốn không biết tự lượng sức.