Chương 12: Nuôi dưỡng

Xong việc, Tần Thời Nghị ôm lấy Dung Tịch, đặt cậu ngồi trên đùi mình sờ soạng một chút. Trái tim hắn trước nay vẫn cứ vì người này mà điên cuồng nhảy lên.

Dung Tịch sợ nam nhân lại muốn làm một lần nữa, cậu vội vàng ghé vào trong ngực Tần Thời Nghị, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Tần Thời Nghị ôn nhu mà nhìn đỉnh đầu Dung Tịch, hắn vỗ vỗ sống lưng cậu, dịu dàng như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật. Tần Thời Nghị không quấy rầy Dung Tịch, hắn tiếp tục ôm máy tính làm việc, tiện tay ném tờ giấy a4 bị Dung Tịch vò nhăn nhúm vào thùng rác.

Một tay ôm lấy eo Dung Tịch, có chút không chịu được mà véo một cái, một cái tay khác mở ra máy tính, nhanh chóng mà xem tài liệu.

Dung Tịch cho dù thân thể rất mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo. Cậu mở nửa mắt lén nhìn nam nhân làm việc, chợt liếc đến mấy chữ trên bộ hồ sơ " Hợp đồng mua bán" sau đó là một loạt chữ liên quan đến kinh doanh mà cậu không hiểu. Dung Tịch chớp chớp đôi mắt khô khốc, quyết định nhắm mắt không xem nữa.

Không biết Dung Tịch đã ngủ bao lâu, thời điểm cậu mở mắt ra lần nữa Tần Thời Nghị đã sớm ôm cậu lên phòng. Tần Thời Nghị dậy trước cậu, đang ngồi ở trên giường ôm máy tính gõ gõ đánh đánh, thấy cậu tỉnh liền kéo cơ thể cậu qua ôm lấy, thân mật ở bên tai hỏi: “Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?”

Dung Tịch mấy ngày gần đây kén ăn vô cùng, cậu lắc đầu, “Muốn uống nước.” Vừa tỉnh yết hầu cậu khát muốn bốc khói.

Tần Thời Nghị đi xuống rót cho cậu một cốc nước. Dung Tịch tu một hơi hết sạch. Thấy vệt nước rớt bên khóe miệng cậu, hắn liền cúi xuống liếʍ hết, dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm Dung Tịch. Dung Tịch ngại ngùng cúi đầu trốn tránh hắn, ánh mắt đối phương dán chặt lên người cậu như vực sâu không đáy, chứa đầy dơ bẩn cùng tội lỗi. Dung Tịch không dám cùng hắn đối diện.

“Nếu không muốn ăn cơm, vậy uống "sữa" của ông xã được không?".

Dung Tịch hoảng sợ lắc đầu, cậu nhào vào trong l*иg ngựcnam nhân, “Muốn ăn cơm, muốn ăn cơm.” Nam nhân dươиɠ ѵậŧ quá lớn, cậu sợ nhất khẩu giao, mỗi lần khẩu giao đều sẽ khiến yết hầu cậu đau rát, rất lâu mới có thể nói chuyện

Tần Thời Nghị ôn nhu hôn lêи đỉиɦ đầu Dung Tịch, tiếp đó ôm cậu xuống lầu ăn cơm. Hiện tại đã là buổi tối, nam nhân ăn xong lại tiếp tục làm việc. Bởi vì làm việc ở nhà, công việc cần hắn giải quyết nhiều vô kể.

Sau khi đưa cậu về phòng, hắn lấy khóa ,mà khóa lại hạ thể cậu, chỉ để lại cây dươиɠ ѵậŧ giả bên trong. Cái khóa bên dưới nặng trĩu dươиɠ ѵậŧ bên trong làm cậu khó chịu, ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong. Nam nhân lại bá đạo cường ngạnh muốn cậu thích ứng, bắt cậu về sau đều phải như vậy, Dung Tịch có chút tuyệt vọng muốn khóc.

Cậu ngủ không được, ghé vào trên giường xem cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nam nhân biết cậu sợ bóng tối cho nên để phòng mở đèn, nhưng căn phòng to như vậy vẫn làm Dung Tịch có chút nôn nóng.

Dung Tịch ngây người nghĩ tới Tần Thời Nghị, đối với Tần Thời Nghị cậu có rất nhiều sợ hãi, nhưng ở chung với hắn một thời gian dài cậu lại thích dựa dẫm vào tên tội phạm bắt cóc này. Dung Tịch yếu đuối nhát gan, cậu lại sợ cái chết, sợ bị nam nhân vứt bỏ, sợ thi thể cậu hư thối, mà duy nhất người này biết cậu tồn tại, Dung Tịch không thể không phụ thuộc vào nam nhân.

Đêm tối giống một ngục giam giam cầm Dung Tịch, cậu cuộn mình trên giường lớn. Căn phòng to lớn chỉ có mình cậu vô cùng lạnh lẽo. Nam nhân lâu rồi chưa có tìm đến cậu, hay là cậu đi tìm hắn? Dung Tịch nghĩ, sau đó ở dưới đáy lòng thỏa mắng chính mình đê tiện, một mặt tránh hắn như tránh tà, một mặt lại mong hắn dịu dàng mà thao mình.

Cuối cùng, Dung Tịch vẫn là thật cẩn thận đến thư phòng tìm hắn. Khóa sắt cọ xát giữa hai chân, khó chịu làm cậu cắn chặt răng, mỗi đi một bước trong cơ thể dương cụ đều cọ tới điểm mẫn cảm. Dung Tịch phẫn hận mà khóc ra nước mắt, Tần Thời Nghị làm như vậy cũng là vì không cho Dung Tịch chạy xa, cậu như này đi đường còn khó khăn, huống chi muốn chạy trốn.

Còn chưa đi tới cửa Dung Tịch liền nghe được trong phòng thanh âm nam nhân gọi điện thoại.

“Về vụ làm ăn này tôi sẽ cùng Lý tổng thương lượng tốt, cuối tuần tôi sẽ đi một chuyến.”

Ở trong mắt Dung Tịch nam nhân đại đa số chỉ biết cưỡng bức cậu, cậu chưa từng có nhìn qua dáng vẻ nam nhân nghiêm túc bàn việc trước đây. Người này như vậy có điểm làm cậu cảm thấy mới lạ, một kẻ có tiền có quyền vì cái gì muốn bắt cóc cậu? Dung Tịch khó hiểu, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ dám khuất phục phục tùng.

Tần Thời Nghị trong tay vuốt ve bút máy, mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính theo dõi Dung Tịch. Hắn đã sớm phát hiện Dung Tịch lén lút trốn sau cánh cửa, hắn cong lên khóe môi, không kiên nhẫn mà nói vài câu rồi cắt đứt liên lạc với người trong điện thoại, đứng dậy tóm lấy Dung Tịch sau cánh cửa.

Thời điểm hai người đứng cùng nhau Dung Tịch chỉ tới ngực hắn, giống như một con sói đen nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ bé, Tần Thời Nghị sờ sờ Dung Tịch đầu, “Làm cái gì thế? Lén lút như vậy là vì nhớ "cây kẹo" của ông xã sao?"

Nam nhân mặt không đổi sắc nói ra những lời làm người ta mặt đỏ tim đập. Dung Tịch trốn trong ngực hắn, ngại ngùng nói, “Anh không tới em ngủ không yên……”

Tần Thời Nghị bế Dung Tịch lên, giống con chó hoang mấy ngày chưa được ăn cơm mà dụi dụi cậu, “Được, bây giờ ông xã ôm em đi ngủ được không? Không làm việc nữa, em so với công việc quan trọng hơn."

Vừa vào trong phòng nam nhân khó nhịn nổi mà xé váy ngủ của cậu, gấp gáp mà đem thứ đồ thô to bỏ vào. Tần Thời Nghị cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng có một ngày bị cái người này làm cho tinh tẫn nhân vong.

Huyệt khẩu mỗi lần đâm rút đều nuốt đến tận gốc dươиɠ ѵậŧ. Côn ŧᏂịŧ mỗi lần đâm tới đều đâm đến nơi nhạy cảm, vách tường thịt bên trong bao trọn lấy côn ŧᏂịŧ hắn. Tần Thời Nghị hưởng thụ đến cực điểm, căn bản không muốn rời khỏi tiểu huyệt được chăm sóc chu đáo, chỉ nhợt nhạt rút ra rồi lại cắm thật sâu vào, cứ thế mà đị* Dung Tịch. Tiểu huyệt bị va chạm chảy ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, âʍ đa͙σ ồ ạt chảy nước, như muốn đem Tần Thời Nghị chết chìm trong cái nơi da^ʍ mỹ này.

Tiếng thở dốc cùng với tiếng dâʍ ɖị©ɧ "òm ọp òm ọp" vang lên thật lâu không chịu ngừng lại.

Dung Tịch đầu óc hôn mê như chìm trong bể tình ái. Tần Thời Nghị mỗi một lần va chạm đều khiến cậu sướиɠ điên. Dung Tịch bị thao nhiều, tiểu huyệt dần dần cũng thả lỏng ra, cậu cuối cùng cũng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ thoải mái, chậm rãi mà hưởng thụ.

Dung Tịch ghé vào trên giường, giống như con cɧó ©áϊ động dục mà tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ Tần Thời Nghị. Thân thể bị hắn lật qua lại lắc lư, kí©h thí©ɧ càng lúc càng nhanh, nước mắt chảy ào ào không ngừng. Cậu vì sao khóc? Rất khó chịu? Không phải, cậu chỉ là cảm thấy mình thật dơ bẩn, ở bên người Tần Thời Nghị, cứ như vậy mà chịu thao, khiến cậu cảm thấy thoải mái đến cực điểm, đáy lòng dâng lên sự thỏa mãn chưa bao giờ từng có.

Tần Thời Nghị cong lưng ôm lấy Dung Tịch, hạ thân trần như nhộng không ngừng mãnh liệt va chạm. Dung Tịch lớn tiếng khóc kêu, cùng với âm thanh thân thể va chạm, vang lên khắp cả căn nhà.

Bắn xong, Tần Thời Nghị buông tha hoa huyệt Dung Tịch, thô lỗ nắm lấy tóc Dung Tịch, miết hai bờ môi của cậu, đem hạ thể đầy nước da^ʍ mà nhét vào, mãnh liệt tàn nhẫn cắm thêm vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ điên cuồng bắn nhanh ra.

Dung Tịch kịch liệt mà ho khan, quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến cậu sặc đến đỏ cả mặt đỏ, thoạt nhìn thật đáng thương, càng khiến cho người ta muốn bắt nạt. Dung Tịch ghé vào mép giường thở dốc, cổ họng khó chịu muốn nôn khan.

Tần Thời Nghị còn chưa sướиɠ xong, một lần như thế làm sao thỏa mãn hắn. Hắn muốn cả ba cái động đều phải chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, muốn trên người Dung Tịch mỗi chỗ mỗi nơi đều chứa mùi vị của hắn, tựa như mãnh thú bảo vệ lãnh địa của mình.

Tần Thời Nghị bóp chặt eo Dung Tịch, không cho cậu đường lui, qυყ đầυ tiến thẳng tới điểm nhỏ trong huyệt động. Dung Tịch cầu xin dừng lại, nam nhân cũng không để ý, tiếp tục kịch liệt thọc vào rút ra.

Cuối cùng thiếu chút nữa tiến gần đến cổ tử ©υиɠ. Nam nhân tựa hồ đặc biệt thích nơi cái này, rất nhiều lần đều muốn đem qυყ đầυ thô cứng qυყ đầυ đâm vào vào. Dung Tịch sợ tới mức không kiềm chế được, nơi đó sao có thể đi vào, đồng thời đáy lòng cũng sinh ra bất an mãnh liệt: Hắn bắn nhiều như thế liệu cậu có thể mang thai? Cậu không biết nơi đó có phát dục hoàn chỉnh hay không, cậu rất sợ đột nhiên trong cơ thể lại xuất hiện một sinh mệnh khác.