Chương 38: Người nhà???

“Không phóng đại chút, em sẽ không đồng ý.”

Triệu Cẩn Khiêm hiểu rõ cô.

“Và A Đại,” anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, “Làm sao em có thể chắc chắn rằng trong lúc đóng kịch, em sẽ không rung động với anh?”

Kha Đại không né tránh, có thể rõ ràng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh.

Cô bình thản: “Không thể rung động.”

Giọng điệu kiên quyết, chắc chắn.

Cũng rất tổn thương.

Ánh mắt Triệu Cẩn Khiêm thoáng hiện sự ảm đạm, gượng cười: “Tự tin vậy sao?”

“Vì vậy anh cũng đừng ôm hy vọng vào em, em không thể đáp lại anh bất cứ điều gì.”

Kha Đại quay người.

Trước khi rời đi, cô lại nói thêm một câu: “Chuyện xong xuôi, chúng ta coi như thanh toán sòng phẳng.”

Nhìn bóng lưng khuất dần của cô, Triệu Cẩn Khiêm vuốt ve ly rượu trong lòng bàn tay, cúi đầu cười khổ.

Giả vờ thì sao.

Đóng kịch thì sao.

Có thể bằng cách này mà ở gần cô, đã là điều xa xỉ nhất mà anh mong muốn rồi.

.......

Ngày hôm sau.

“Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, vậy con về sớm nhé.”

Kha Vân Chi cúp điện thoại, cười tủm tỉm đi xuống cầu thang.

Vào phòng khách, bà ngoại đeo kính lão, đang đọc báo, cũng không quên liếc nhìn bà: “Có chuyện gì mà vui thế?”

“A Đại vừa gọi điện thoại, nói tối nay về ăn cơm, còn dẫn theo một người nữa.” Kha Vân Chi rót trà cho bà ngoại, “Còn dặn dò con đặc biệt gọi lão Phong về, cả nhà phải có mặt. thần thần bí bí, cũng không biết đang làm trò gì.”

Bà ngoại nở nụ cười rạng rỡ: “Về nhà ăn cơm là chuyện tốt, đã dẫn khách về thì phải chuẩn bị nhiều món ăn hơn chứ.”

Điều này đã nhắc nhở Kha Vân Chi.

Bà bước vào bếp: “Dì Trần, lát nữa dì đi chợ mua chút rau củ tươi, mua nhiều một chút, tối nay có khách đến.”

“Vâng, thưa bà.”

Kha Vân Chi lại quay lại phòng khách, cầm lấy điện thoại trên bàn: “Vậy con gọi điện thoại cho lão Phong, tiện thể gọi cả tiểu Ngôn về ăn cơm luôn.”

6 giờ tối.

Người trong nhà đều có mặt đông đủ, dì Trần bận rộn cả một buổi chiều, 16 món ăn đã sẵn sàng, có thể bung ra bất cứ lúc nào.

Ngoài phòng khách, Sở Ngôn lười biếng dựa vào sofa, ánh mắt chưa từng rời khỏi điện thoại, tư thế cà lơ phất phơ, vô cùng đáng ghét đến mức khiến Kha Vân Chi chướng mắt.

"Con ngồi đàng hoàng ngay cho mẹ!" Kha Vân Chi hét lớn, "Khách sắp đến rồi, còn ngồi vắt vẻo thế kia trông có ra thể thống gì không!"

Sở Ngôn nghe xong cũng có động đậy, nhưng mà là đổi chân này bắt chéo lên chân kia.

Kha Vân Chi bị chọc tức, muốn mắng nhưng lại bị bà ngoại ngăn lại, "Được rồi được rồi, con cứ kệ thằng bé đi, cũng đâu phải trẻ con ba tuổi nữa, muốn ngồi thế nào thì ngồi như thế, con cứ quan tâm nhiều vậy tiểu Ngôn lại chê con phiền."

"Mẹ, mẹ cứ nuông chiều nó." Sở Phong Dương chen lời, đưa tay lên xem đồng hồ, "Tiểu Ngôn, gọi điện thoại cho chị con, hỏi xem sao giờ này rồi mà còn chưa về."

"Về rồi, về rồi." Kha Vân Chi mừng rỡ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lão Phong, ông xem đó có phải là Rolls-Royce không??!"

Sắc mặt Sở Phong Dương thay đổi, đứng dậy đi mở cửa.

Ngay giây sau, ông há mồm kinh ngạc, "Triệu...Triệu tổng?!!"

Kha Đại và Triệu Cẩn Khiêm bước ra từ ghế sau.

Người đàn ông khoác lên mình bộ vest lịch lãm, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc giờ đây lại nở nụ cười hiền hậu, "Chú, dì, cháu nên sớm đến thăm hai người rồi."

"Cái... Cái nói gì vậy..."

Sở Phong Dương hoảng đến mức nói năng lộn xộn.

Kha Vân Chi cũng sững sờ, liên tục liếc mắt ra hiệu với Kha Đại, hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.

Cô chỉ mỉm cười, "Vào nhà rồi nói."

Vào nhà.

Kha Đại lập tức đối diện với ánh mắt của Sở Ngôn.

Trái tim cô vô thức đập lỡ một nhịp, bề ngoài vẫn cười thật tươi, "Tiểu Ngôn cũng về nhà rồi à."

Sở Ngôn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im lặng nhìn "hoạt động" đang diễn ra trước mắt.

Trợ lý của Triệu Cẩn Khiêm mang theo quà ra mắt, lần lượt mang vào từng túi lớn.

Đồ bồi bổ sức khỏe cho người lớn tuổi, trang sức kim cương cho Kha Duệ Chi, rượu trà thuốc lá cho Sở Phong Dương, chất đầy một bàn lớn.

"Lần đầu tiên đến thăm, đây là chút quà nhỏ, mong chú dì vui lòng nhận."

Triệu Cẩn Khiêm xuất thân từ gia đình danh giá, những thứ anh tặng ra tuyệt nhiên không phải là những thứ tầm thường. Bàn quà ra mắt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng giá trị không dưới ba trăm vạn.

Mắt Kha Vân Chi tròn xoe, "Cái này... Triệu tổng thật quá khách sáo rồi."

"Đúng vậy, quà cáp quý giá như vậy, chúng tôi sao dám nhận."

Sở Phong Dương không dám nhận, quay sang trách móc Kha Đại, "Cũng tại con, sớm biết là mời Triệu tổng ăn cơm, chúng ta đã đi đặt nhà hàng bên ngoài, đồ ăn ở nhà đạm bạc, lấy gì ra tiếp khách!"

Kha Đại cười nói tự nhiên, "Không sao, người nhà mà, không cần câu nệ."

Người nhà??

Kha Vân Chi và Chử Phong Dương nhìn nhau, ngửi thấy một mùi vị khác thường.

"A Đại à." Bà ngoại đi đến hỏi: "Người nhà là sao, con và vị giám đốc này có quan hệ gì?"

"Giám đốc gì chứ." Kha Đại ôm bà ngoại một cách thân mật, "Bà ngoại, anh ấy tên là Triệu Cẩn Khiêm, là bạn trai của con."

Lời nói vừa dứt.

"!!!"

Cả nhà rơi vào im lặng.

Sở Ngôn lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt u ám khó lường.

"Có thật không?!" Kha Vân Chi vô cùng kinh ngạc, "Con không lừa mẹ chứ?!"

Kha Đại mỉm cười không nói gì.

Triệu Cẩn Khiêm đúng lúc vươn tay, ôm lấy vai cô, "Là thật, dì à, chúng con đã xác định quan hệ được vài ngày trước, A Đại vốn muốn tạo bất ngờ cho mọi người, không ngờ lại khiến mọi người hoảng sợ, là do con suy nghĩ không chu đáo."

"Không sao, không hoảng sợ, ... dì thật sự vui mừng!"

Kha Vân Chi xúc động đến mức sắp khóc.

Triệu Cẩn Khiêm!

Tổng giám đốc tập đoàn Long Dụ.

Người thừa kế nhà họ Triệu.

Lấy được hắn, quãng đời còn lại có thể chết trong hạnh phúc!

Kha Vân Chi lo sợ tất cả mọi thứ bây giờ chỉ là mơ, nhưng Triệu Cẩn Khiêm còn ôm Kha Đại, Kha Đại cũng không đẩy ra.

Hai người cử chỉ thân mật, ân ái.

Tất cả mọi thứ đều là thật!

Nhìn thấy bàn tay chướng mắt trên vai Kha Đại, Sở Ngôn mặt vô cảm lùi ra sau, còn tặc lưỡi một cái.

"Mau mau mau, ăn cơm trước đã."

Sở Phong Dương nhiệt tình tiếp đãi.

Có Kha Đại, thái độ của mọi người trong nhà cũng thay đổi.

Họ không còn gượng gạo mà coi Triệu Cẩn Khiêm như con rể của mình.

Kha Vân Chi gắp thức ăn cho anh, bên cạnh lại có Sở Phong Dương rót rượu, thậm chí bà ngoại cũng nhìn anh với nụ cười hiền hậu.

Người đàn ông luôn ung dung thanh lịch, đôi tay đã ký hàng tỷ hợp đồng giờ đây đang cẩn thận phục vụ cho Kha Đại.

Bóc tôm cho cô, gỡ cua cho cô, gỡ xương cá cho cô.

Thể hiện hoàn hảo hình ảnh người bạn trai quốc dân.

"Tiểu Ngôn, mau kính rượu anh rể đi."

Nghe thấy Sở Phong Dương đổi cách xưng hô, Kha Đại ngừng ăn, ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đào hoa lạnh nhạt.

Sở Ngôn ngồi đối diện với cô, đầu tiên là nhìn cô, sau đó quay sang Triệu Cẩn Khiêm, "Anh rể? Đã kết hôn chưa?"

"Chưa kết hôn cũng có thể gọi là anh rể." Kha Vân Chi trách móc cậu không hiểu chuyện, "Triệu tổng người ta đã là bạn trai của chị gái con, sau con phải gọi là anh rể."

"Không sao cả." Triệu Cẩn Khiêm dùng khăn giấy lau tay, "Tiểu Ngôn muốn gọi thế nào thì gọi, em ấy vui vẻ là được."

Sở Ngôn khẽ cười lạnh.

"Nhìn con kìa!" Kha Vân Chi liếc nhìn cậu, "Sau này học hỏi anh rể con nhiều hơn đi."

"Nghe nói tiểu Ngôn năm nay học năm tư, sắp ra trường rồi nhỉ?" Triệu Cẩn Khiêm nói với giọng điệu của một trưởng bối, "Em đã nghĩ đến việc sẽ làm gì sau khi ra trường chưa? Với tài trí của em, có muốn thử đến công ty của anh không? Long Dụ luôn chào đón những nhân tài như em."