Chương 37: Âm mưu từ lâu, cưỡng hôn cô

Không nghĩ anh còn nhớ việc này, Kha Đại thở dài một hơi, "Hỏi rồi."

"Em ấy nói thế nào?"

“Còn có thể nói thế nào, chắc chắn là không rồi.” Kha Đại vuốt ve vài sợi tóc trước trán, “Em ấy còn nói đã có ý trung nhân, tóm lại không phải là em. Có lẽ là em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Ý trung nhân?” Triệu Cẩn Khiêm lặp lại ba chữ này, giọng điệu sâu không lường được, “Vậy em đã gặp người đấy chưa?”

“Chưa.”

“Biết người đó là ai không?”

Kha Đại nghẹn lại, “Không biết.”

“Ha.” Triệu Cẩn Khiêm bật cười, “Nói cách khác, từ đầu đến cuối, em chỉ nghe em ấy nói rằng em ấy có ý trung nhân, đúng không?”

“Vậy thì sao?” Cô cau mày hỏi lại, “Em còn phải đi điều tra từng người à?”

Người đàn ông nhắc nhở: “Bản thân em còn chưa rõ có người đó hay không, em có chắc là tiểu Ngôn không lừa em không? Anh nói với cô này Kha Đại, tiểu Ngôn rất tinh ranh, lại có đầu óc, em công khai đối chất với em ấy, em ấy chưa chắc đã thừa nhận.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, lại khiến Kha Đại bực bội, “Vậy thì phải làm sao?”

“Anh cho em một cách này.” Bên kia Triệu Cẩn Khiêm châm một điếu thuốc, “Muốn xác định suy nghĩ của tiểu Ngôn và cắt đứt ý định của em ấy, phải bắt đầu từ bản thân em.”

Kha Đại mù tịt, “Là có ý gì?”

“Tìm một người bạn trai, xem phản ứng của tiểu Ngôn thế nào.”

Lời nói của anh khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Kha Đại thực sự hoảng hốt, “Anh làm sao vậy, em đi đâu tìm bạn trai!”

“Giả cũng được.”

“Không có!”

Triệu Cẩn Khiêm lại ném ra một quả bom, “Anh không phải à?”

Kha Đại đơ người tại chỗ, “Anh?”

“Không sai.” Anh đã dự tính từ trước, “Anh là người lựa chọn tốt nhất, cùng em diễn kịch, chắc chắn không lộ tẩy. Em đổi người khác, chưa chắc đã lừa được tiểu Ngôn.”

“……”

Kha Đại không nói gì, trong lòng có chút lay động.

Nhưng nghĩ lại, có thực sự cần thiết không?

Sở Ngôn đã trực tiếp thừa nhận, không có ý gì với cô.

Cô còn muốn thế nào nữa?

Chẳng lẽ còn muốn Sở Ngôn trực tiếp bày tỏ tâm ý với cô mới hài lòng?

Không, không, không!

Trong lòng Kha Đại cự tuyệt, “Thôi thôi, em thấy không ổn, cứ như bây giờ là được rồi, đừng phức tạp hóa vấn đề nữa, lỡ tiểu Ngôn không có ý đó thì chẳng phải chúng ta tự chuốc lấy phiền phức sao, sau này gặp nhau ngại chết.”

Nghe vậy, Triệu Cẩn Khiêm im lặng một lúc lâu, “Anh chỉ đưa ra ý kiến cho em thôi, quyền quyết định là ở em, tóm lại em hãy tự cẩn thận suy nghĩ.”

Cúp điện thoại.

Tâm trạng của Kha Đại bị ảnh hưởng, bực mình vô cùng.

Thật là, vì chuyện này, tâm trạng đóng phim cũng không còn nữa.

......

Buổi tối.

Đoàn phim [Dục Họa] liên hoan ở Thịnh Yến, không thể thiếu một bữa rượu say.

Tửu lượng Kha Đại không tốt, nên ai mời cũng từ chối, không hề động đến một giọt rượu nào.

Kha Đại đứng dậy vào nhà vệ sinh, khi ra ngoài, mấy cậu con trai tình cờ đi trước mặt cô.

"Nôn ra thoải mái hơn hẳn, lát nữa trở về đừng ép tao uống nữa."

"Haha, với tửu lượng của mày chỉ xứng đứng một bên rót rượu thôi."

Người vừa nôn ra không phục, "Nếu tửu lượng mày tốt như vậy, có bản lĩnh thì tìm Ngôn ca đấu rượu đi."

Bước chân Kha Đại khựng lại.

Sở Ngôn cũng ở đây?

"Haha, không dám không dám." cậu bạn khϊếp sợ, "Ngôn ca ngàn ly không say, tao lấy gì để đấu đây, lấy mạng à?"

"Đợi đã!" Kha Đại đeo khẩu trang vào rồi đuổi theo, "Các em là bạn học của Sở Ngôn à?"

Mấy cậu trai này nhìn như học sinh đại học.

"Vâng." một người gật đầu, cũng không quên dò xét Kha Đại, "Chị là ai?"

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay Sở Ngôn đến cùng các em à?"

"Không có."

"Hôm nay Ngôn ca không đến."

Kha Đại buông lỏng cảnh giác, "Vừa nãy các em nói, tửu lượng của em ấy rất tốt?"

Chàng trai tính tình tốt, hỏi gì đáp nấy: "Không phải rất tốt, mà là siêu cấp đặc biệt tốt."

Trái tim cô đập thình thịch, "Tốt đến mức nào?"

"Ngàn ly không say, chị tin không." Chàng trai khá tự hào, "Bia, rượu vang, rượu trắng, đều không thể làm khó được Ngôn ca, tóm lại chúng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy say."

"Haha, ngược lại là thường xuyên khiến bọn tôi say khướt." Một chàng trai khác ngại ngùng cười.

Kha Đại không thể cười nổi.

Cả người cô như bị sét đánh, cứng đơ tại chỗ.

Cô không biết mình đã trở lại phòng riêng khi nào.

Cũng không rõ mình với trạng thái như thế nào, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế.

Cố Anh Hy gắp thức ăn cho cô, cô không nhìn thấy.

Tiếng gọi của Thẩm Tấn An, cô nghe không rõ.

Tiếng cười nói rộn ràng trong phòng, cô hoàn toàn phớt lờ.

Trong đầu chỉ còn lại một câu———

Sở Ngôn ngàn ly không say.

Vậy lần trước cậu say rượu, cưỡng hôn cô là như thế nào?!

Chẳng lẽ là tỉnh táo, là cậu giả vờ?!

Bỗng chốc, cô cảm thấy trời như sập xuống.

"Kha Đại?Kha Đại!"

Cố Anh Hy vừa gọi, vừa lay cô.

Cô bỗng tỉnh táo, "Sao... làm sao vậy?"

"Mình thấy sắc mặt cậu không ổn, sao lại trắng bệch vậy." Cố Anh Hy đầy vẻ quan tâm, "Ra nhà vệ sinh một chút mà hồn vía lại rơi đâu mất rồi?"

Kha Đại mím môi, suy nghĩ hỗn loạn.

"Hay là không khỏe?" Cố Anh Hy sờ trán cô, "Không sốt mà."

"Mình không sao." Cô cầm túi xách đứng dậy, "Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi còn có việc, đi trước đây."

......

Tám giờ tối, Kha Đại đi taxi đến Cửu Phủ Viện.

Đây là nhà riêng của Triệu Cẩn Khiêm, nơi tụ tập của giới thượng lưu quyền quý.

Sau khi bảo vệ thông báo, thư ký của Triệu Cẩn Khiêm đích thân ra đón, dẫn dắt Kha Đại đi vào.

Phòng khách mang phong cách Địa Trung Hải, sang trọng và rộng rãi, xa hoa nhưng không sến súa, toát lên vẻ tao nhã trong từng ngóc ngách.

Người đàn ông cởi bỏ áo khoác vest, áo sơ mi đen được nới lỏng hai cúc, lộ ra yết hầu gợi cảm, ít đi vài phần lạnh lùng, thêm vào vài phần khí chất cấm dục.

"Hiếm có một hôm em đến tìm anh vào buổi tối." Anh rót rượu cho Kha Đại, "Uống một ly chứ?"

"Không." Kha Đại không có tâm trạng, "Em đến tìm anh là có việc quan trọng muốn nói."

Triều Cẩn Khiêm nhấp một ngụm rượu vang, "Là chuyện của tiểu Ngôn à?"

Cô ngạc nhiên, "Sao anh biết?"

"Mấy hôm nay em cau mày nhíu trán, chẳng phải vì chuyện này mà phiền não sao?"

Đúng vậy.

Kha Đại siết chặt nắm đấm, rồi lại thả ra, "Lời anh nói chiều nay qua điện thoại, vẫn còn tính chứ?"

Ý cô là chuyện để Triều Cẩn Khiêm giả vờ làm bạn trai mình.

Người đàn ông nhướng mày nhẹ, "Em suy nghĩ kỹ rồi?"

"Nhưng em phải nói trước." Kha Đại nghiêm túc nhìn anh, "Chỉ là diễn kịch thôi, không có khả năng giả vờ thành thật, cũng không công khai ra ngoài."

Triều Cẩn Khiêm cười, "Anh hiểu."

Thấy anh đồng ý nhanh gọn như vậy, trong lòng Kha Đại lại càng bứt rứt, "Nhưng anh không thấy, như vậy đối với anh rất không công bằng sao?"

"Sao lại không công bằng?"

"Em đang lợi dụng anh, sau khi xong chuyện lại vứt bỏ anh, anh không thấy em rất tồi tệ sao?"

Người đàn ông nghe vậy rất thú vị, "Vậy là em cảm thấy áy náy với anh à?"

Kha Đại nói thật, "Có một chút. Cho nên em đang do dự, có nên làm vậy hay không."

"Cứ mạnh dạn làm đi." Triệu Cẩn Khiêm tiến đến trước mặt cô, "Cũng không cần cảm thấy áy náy với anh, cứ coi như anh đang trả ơn cứu mạng cho em đi."

Cái này... có vẻ hơi quá lời rồi.

Kha Đại gượng gạo, "Không cần phóng đại đến mức đó chứ."