Chương 36: Chị gái cảm thấy, em thích chị?

Tầng mười sáu.

Kha Đại lòng dạ không yên bước ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên, bước chân bỗng dưng dừng lại.

Cửa căn hộ đóng chặt, Sở Ngôn mặt không biểu cảm dựa vào đó, bên cạnh là một chiếc vali, của cô.

"Em, em sao lại đến đây."

Kha Đại căng thẳng nhìn cậu, không dám tiến lại gần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Chị trốn tránh em, vậy thì em chỉ còn cách đến tìm chị thôi."

Cậu nhai kẹo cao su, gò má khẽ động.

Khoảng cách không lớn, khí thế của Kha Đại yếu ớt vô cùng, "Chị đâu có trốn tránh..."

Lời nói vừa thốt ra, bản thân cô cũng cảm thấy chột dạ.

"Vậy chị điện thoại không nghe, nhà cũng không về, làm vậy là ý gì?"

Sở Ngôn chặn trước cửa, bộ dạng như đang hỏi tội.

Kha Đại chẳng thể nào hiểu nổi, rõ ràng cô mới là người có lý, sao lại bị cậu truy cứu ngược lại rồi?

"Được thôi." Cô hít một hơi thật sâu, cố trở nên bình tĩnh, "Nếu đã đến đây rồi, chị cũng có chuyện muốn hỏi em, vào đi."

Đèn phòng khách bật sáng.

Sở Ngôn bước vào như thể đây là nhà mình, ngồi xuống ghế sofa, tư thế vắt chéo chân lưu manh.

Cậu thường xuyên mặc đồ đen, làm tôn lên làn da trắng lạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mưu mô, "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

Kha Đại ngồi đối diện cậu, luôn có cảm giác cậu có chuẩn bị mà đến.

Nhưng cô vẫn lên tiếng: "Chị hỏi em, hình nền điện thoại của em là sao?"

Hình nền?

Sở Ngôn nhướng mày, mở khóa điện thoại trước mặt cô, "Chị nói cái này à?"

Màn hình điện thoại hướng về phía cô, hình nền vẫn là bức ảnh chụp phần eo có hình xăm bướm địa ngục trước đây.

Cô không thể nhìn nổi, "Đây là hình xăm của chị, ảnh của chị! Sao em lại dùng làm hình nền?!"

"Ảnh của chị?" Sở Ngôn như nghe thấy một câu chuyện nực cười, "Vậy thì khó hiệu thật, chị chụp loại ảnh này từ lúc nào vậy?"

"Chị không chụp!" Cô chất vấn: "Có phải em chụp không?!"

"Chị thật biết đổ oan cho em." Cậu ung dung giải thích: "Chỉ dựa vào một hình xăm mà khẳng định đây là ảnh của chị? Sao vậy, người khác không thể xăm à?"

Kha Đại sững sờ.

Không phải cô?

"Vậy sao lại trùng hợp như vậy, hình nền của em lại trùng hợp giống y hệt hình xăm trên eo chị!"

"Trùng hợp à, không hề trùng hợp." Sở Ngôn đẩy điện thoại sang chỗ cô, "Hình nền hệ thống, ngẫu nhiên thay đổi."

Kha Đại nhìn màn hình điện thoại, mấy giây sau lại thay đổi!

Ngay sau đó lại đổi thành hình một cầu thủ bóng rổ nào đó.

Tiếp sau đó, lại đổi thành một bức tranh phong cảnh thiên nhiên.

Cái này...

Cô có chút ngơ ngác rồi nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại, "Vậy mật mã điện thoại của em thì giải thích thế nào? Tại sao lại là sinh nhật của chị?!"

Sở Ngôn nghe xong cũng không bất ngờ, đưa điện thoại sang ra hiệu cho cô khóa màn hình.

Kha Đại làm theo, sau đó cậu lại nói: "Chị thử nhập sinh nhật của mẹ xem."

??

Sinh nhật Kha Vân Chi??

Cô bán tính bán nghi, đầu ngón tay di chuyển trên bàn phím.

Thật sự mở rồi!

Sở Ngôn lại nói: "Chị lại thử nhập sinh nhật bố đi."

Kha Đại vẫn như cũ làm theo.

Khi con số cuối cùng được ấn xuống, lại thành công mở khóa!

Sao có thể...

Cô vẫn chưa chết tâm, lại thử lại một lần, sinh nhật của chính mình.

Đúng là không nằm ngoài dự đoán, vẫn là mở được rồi!

"Vậy nên." Sở Ngôn vẫn ung dung nhìn cô, "Em dùng sinh nhật mọi người làm mật khẩu, có vấn đề gì sao?"

"..."

Kha Đại không nói nên lời.

Dùng sinh nhật của một mình cô thì chắc chắn có vấn đề.

Nhưng dùng sinh nhật của tất cả mọi người trong nhà, cô....đuối lý rồi.

Trong tình thế cấp bách, cô buột miệng: "Vậy lúc chị ngủ, sao em lại sờ mặt chị!"

Sở Ngôn híp mắt, "Giả vờ ngủ?"

Kha Đại: "..."

"Lừa em à." Cậu nhếch mép, "Chị à, chị cứ vòng vo như vậy là đang lo lắng điều gì?"

Kha Đại đang định nói lại bị Sở Ngôn cắt ngang: "Lo lắng em thích chị?"

! !

Chữ thích này từ miệng cậu nói ra, tràn đầy sự đại nghịch bất đạo.

Trái tim Kha Đại hẫng một nhịp, cố nén cảm giác da đầu tê dại, “Vậy… Vậy em có không?”

Có thích cô hay không?

Sở Ngôn cười mà không nói, chỉ nhìn cô.

Thích thì sao.

Không có chút quan hệ huyết thống nào, làm sao có thể được tính là chị em.

Thấy cậu không nói, Kha Đại càng thêm hoang mang lo lắng, đột ngột đứng dậy, “Nói đi! Có hay không!!”

Cô tha thiết muốn có một câu trả lời.

Một câu trả lời phủ nhận!

Sở Ngôn cố tình không chiều lòng cô, thu lại nụ cười trên môi, hỏi một cách đầy ẩn ý: “Chị tự cảm nhận xem.”

Cô run rẩy dữ dội, “Chị muốn nghe em nói!”

Ánh mắt Sở Ngôn khẽ động, nhìn vào nắm đấm siết chặt, tượng trưng cho trạng thái tinh thần của cô lúc này.

Một khi cậu nói có, cô sẽ sụp đổ, tan vỡ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây…

Cậu bỗng nhiên bật cười, “Chị nghĩ gì vậy, chẳng phải đã nói với chị từ lâu rồi sao, em đã có người trong lòng rồi.”

“Thật vậy à.” Kha Đại không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn: “Vậy nói cho chị biết, cô gái đó là ai?”

“Dù sao cũng không phải là chị.”

Cậu không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu thậm chí còn có chút lạnh lùng.

Nhưng Kha Đại lại thở phào nhẹ nhõm.

Không phải cô.

May mắn là không phải cô.

Tinh thần vừa thả lỏng, cả người như kiệt sức, gục xuống ghế sofa.

Thật giống cảm giác vừa sống sót sau tai nạn.

“Có thời gian hãy về nhà nhiều hơn.” Sở Ngôn nhàn nhã đứng dậy, “Bà ngoại nhớ chị, chị không về, còn tưởng chị có ý kiến với bà.”

Kha Đại tỉnh táo lại, “Bà ngoại cũng đến Bắc Kinh rồi à?”

“Về nhà xem sẽ biết.”

Sở Ngôn cũng không ngoảnh lại.

Rầm.

Tiếng đóng cửa.

Kha Đại dựa người ra sau, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

...

Một đêm mất ngủ.

Khiến cho cô sáng sớm dậy, tinh thần không tốt, phải trang điểm mới che được vẻ tiều tụy trên mặt.

Đến phim trường [Dục Họa], Thẩm Tấn An đang cùng Cố Anh Hy thảo luận kịch bản.

Lương Tô Tô đã ra nước ngoài, Cố Anh Hu thay thế vai nữ chính của cô ta, đồng nghĩa với việc bộ phim này phải quay lại.

Cả đoàn phim kêu ca than thở, nhưng cũng háo hức chờ đợi phản ứng sau khi bộ phim ra mắt.

Độ hot là điều không thể nghi ngờ, chắc chắn sẽ bùng nổ hơn nhiều so với khi Lương Tô Tô đóng.

Dù sao, thực lực của Cố Anh Hy là không phải bàn cãi.

"Được rồi, được rồi." Thẩm Tấn An vỗ tay, "Mọi người hãy lấy lại tinh thần, lần này dốc hết sức, không được xảy ra chuyện gì nữa, tối nay đặt phòng tại Thịnh Yến, cả đoàn đi ăn tối, ai cũng phải đến nhé."

Mọi người mới reo hò lên.

"Tối qua không ngủ được hả?" Cố Anh Hy ngắm nhìn Kha Đại, "Quầng thâm mắt nặng như vậy."

"Đúng vậy." Cô liên tục ngáp, "Cho nên tôi không muốn đi ăn tối, về nhà ngủ bù còn hơn."

"Không được, cậu cũng là một trong những diễn viên chính." Cố Anh Hy cố ý liếc nhìn Thẩm Tấn An, "Đạo diễn không dễ gì mới mạnh tay chi trả một lần, cậu đừng làm mất hứng ông ấy."

Kha Đại không muốn nói gì thêm, chỉ liên tục ra hiệu OK bằng tay.

"Anh Hy, tiểu Đại." Thẩm Tấn An gọi họ, "Qua đây diễn thử với Hạng Lỗi."

Lúc này, Kha Đại nhận được điện thoại.

Cô nói với Cố Anh Hy "Cậu đi trước đi", sau đó đi đến một góc vắng nghe điện thoại.

"Đang ở phim trường?"

Giọng nói trầm ấm và thu hút của Triều Cẩn Khiêm vang lên từ đầu dây bên kia.

Kha Đại nhàn nhạt đáp: "Ừ, sao vậy?"

"Chuyện của tiểu Ngôn, em hỏi rõ ràng chưa?"