Chương 5: Chu Dục Oánh

Chương 5: Chu Dục Oánh

Nhưng mà, anh đột nhiên nhấc cổ tay cô kéo qua người, Ước Tố không kịp đề phòng thì bị anh đè sát vào bức tường bên cạnh, một cơn đau đớn lạnh lẽo đột nhiên trút lên lưng Ước Tố, cô có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hựu Thâm, rồi nói một cách giận dữ.

"Thiếu soái lại nổi điên cái gì vậy? Là anh bảo em tới, em tới rồi anh lại không vui, anh rốt cuộc muốn như thế nào chứ?"

Triệu Hựu Thâm sững sờ trong giây lát, nhìn Ước Tố rồi chậm rãi cong khóe môi, anh giơ ngón tay mảnh khảnh lên chạm vào má Ước Tố, nhưng lại bị cô vô thức né tránh, ngón tay của Triệu Hựu Thâm lập tức cứng đờ giữa không trung.

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông tay xuống, sắc mặt cũng trở lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như thường ngày, anh nắm cổ tay cô kéo qua, hung ác nói: "Đến cũng đến rồi, vậy theo anh đi gặp gỡ khách khứa thôi."

Đan Quế ở bên cạnh chờ đợi, lúc đầu cô ấy nhìn thấy hai người nói chuyện thân thiết như vậy còn cảm thấy mừng cho tiểu thư nhà mình, nhưng thấy Triệu Hựu Thâm bỗng nhiên lôi kéo tiểu thư, cô ấy lập tức hoảng sợ gấp gáp lao tới ngăn cản Triệu Hựu Thâm.

"Thiếu soái, ngài muốn làm gì?”

Triệu Hựu Thâm cau mày, hoàn toàn không thèm để ý đến Đan Quế mà kéo cổ tay Ước Tố đi lên lầu, tiếng động bên này trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của người khác, Ước Tố bị Triệu Hựu Thâm kéo lên lầu, nhưng vừa mới bước đến cầu thang thì đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc bộ sườn xám bằng sa tanh màu đỏ tươi tay cầm ly rượu đi đến chặn trước mặt họ. Dáng người người phụ nữ cực kỳ cao ráo và đầy đặn, thân hình xinh đẹp yêu kiều của cô ta được bao bọc trong bộ sườn xám màu đỏ tươi, thu hút trí tưởng tượng của mọi người. Lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt khiến vẻ ngoài vốn đã tươi sáng xinh đẹp của cô ta càng thêm phần quyến rũ, chỉ là một vài nét trẻ còn trên gương mặt cô ta vẫn không thể nào che giấu được, dù cô ta cố gắng ăn mặc và trang điểm thành thục nhưng người khác vẫn có thể nhận ra tuổi của cô ta không hề lớn.

Cô ta dừng lại trước mặt hai người họ, chiếc khuyên tai hồng ngọc đeo trên vành tai trắng ngà đung đưa và tỏa sáng rực rỡ, cô ta nhìn Triệu Hựu Thâm và Ước Tố rồi nở nụ cười nửa miệng, trong giọng điệu rõ ràng là oán trách mà lại như làm nũng.

"Hựu Thâm, người phụ nữ này là ai? Cô ta lại là người mới của anh à?"

Ước Tố cúi đầu không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được bàn tay của Triệu Hựu Thâm nắm tay mình rất chặt, sau đó giọng nói không biết là vui buồn hay tức giận của người đàn ông vang lên.

“Là vợ tôi.”

“Thì ra là cách cách.”

Người phụ nữ phát ra một tiếng than dài kinh ngạc, cô ta duỗi một bàn tay đeo găng tay màu đen về phía Ước Tố.

“Gặp qua phu nhân, tôi tên là Chu Dục Oánh." Ước Tố đương nhiên biết người phụ nữ này chính là Chu Dục Oánh, Chu Dục Oánh là người đẹp nổi tiếng ở Vũ Châu, cũng là con gái nhỏ mà phú thương Chu Thành Mộ yêu thương nhất. Chu Dục Oánh năm nay mới mười sáu tuổi, từ khi bắt đầu lộ mặt trong gia tộc, cô ta đã được rất nhiều cậu ấm nhà giàu săn đón, nhưng cô ta lại kiêu ngạo đến mức không thèm để ý quan tâm đến bất cứ ai, mà chỉ thích mỗi người đàn ông đã có gia đình là Triệu Hựu Thâm.

Ước Tố cảm thấy cuộc hôn nhân của mình và Triệu Hựu Thâm sẽ không kéo dài lâu, đột nhiên cô nhớ đến người mà hôm nay mình gặp trong cửa hàng quần áo, cô sững sờ trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, trên mặt không chút biểu cảm gật đầu với Chu Dục Oánh.

Chu Dục Oánh mím môi, lại gần và dựa vào Triệu Hựu Thâm với một tư thế mập mờ: "Hựu Thâm, cùng em uống một ly nhé."

Triệu Hựu Thâm nhận lấy chiếc ly trong tay cô ta, tùy ý đặt nó lên bàn ăn bên cạnh, nhìn Ước Tố xong mới nhìn Chu Dục Oánh, giọng điệu anh dịu dàng hơn so với trước đây một chút: "Dục Oánh, đừng uống nữa.”

“Nói chứ em và phu nhân của anh còn chưa trò chuyện đàng hoàng mà.” Chu Dục Oánh cười khúc khích, đột nhiên vươn tay kéo vòng ngọc bích trên cổ tay Ước Tố nói: “Bình thường em không có người bạn nữ nào tốt để chơi cùng. Thỉnh thoảng em có thể hẹn phu nhân cùng đi mua sắm uống trà chiều gì đó, phu nhân không chê chứ?”

Ước Tố nhẹ nhàng cười: "Ngày thường tôi không thích ra ngoài lắm."

“Vậy phu nhân thích làm gì?” Chu Dục Oánh ra vẻ sốt sắng hỏi: “Thiếu soái bình thường bận rộn như vậy, chắc không có thời gian ở cùng phu nhân đâu ha?”

“Cô ấy chính là kiểu này, rất nhàm chán.” Triệu Hựu Thâm ngắt lời Chu Dục Oánh: “Ngày thường cô ấy đều ở nhà đọc cuốn sách dày cộp, không giống như em, hiểu biết nhiều về thời trang như vậy.”

“Thiếu chút nữa em quên mất, phu nhân lớn hơn em vài tuổi, dĩ nhiên hứng thú cũng khác nhau.” Chu Dục Oánh nhếch môi cười, cũng không biết cố ý hay vô ý mà kéo kéo ống tay áo Triệu Hựu Thâm nói: "Thiếu soái không sợ nói phu nhân như vậy sẽ khiến phu nhân không vui sao?”