Chương 6: Lông mày lá liễu

Chương 6: Lông mày lá liễu

"Em sẽ không vui sao?"

Đột nhiên Triệu Hựu Thâm đưa tay lên véo má Ước Tố, trên mặt Ước Tố luôn có một chút da thịt, cũng chính chút thịt này làm cho vẻ ngoài vốn lạnh lùng của cô trở nên nhỏ tuổi trẻ trung hơn, Ước Tố có lông mày lá liễu, đôi mắt hoa mai, miệng nhỏ chúm chím như anh đào, đây vốn là tiêu chuẩn cho một vẻ đẹp cổ điển, nhưng bây giờ nó lại bị trào phúng vì quá tầm thường, phổ biến.

Lúc bình thường cô rất ít trang điểm, nhưng hôm nay cô có trang điểm nhẹ một chút, cả khuôn mặt trong veo xinh đẹp không thể tả, nếu không phải bộ sườn xám màu xanh đậm trên người có chút trưởng thành, nhìn cô chắc hẳn còn tao nhã, nhỏ tuổi hơn Chu Dục Oánh ăn mặc thành thục nhiều.

"Cô ấy lúc nào cũng giống như một khúc gỗ, một chút nóng nảy cũng không có."

Bàn tay đang cầm tay cô bên dưới của Triệu Hựu Thâm đột nhiên dùng sức một chút, dù Ước Tố cảm thấy đau thì vẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô lại hơi tủi thân.

Triệu Hựu Thâm buông tay như không có chuyện gì xảy ra, nhếch nhếch khóe môi nhìn về phía Chu Dục Oánh.

"Em xem, tôi làm vậy cô ấy cũng không giận, tôi thật sự như mời tượng đá về nhà đấy."

Chu Dục Oánh yêu thích nhất là nụ cười của Triệu Hựu Thâm, lúc này cô ta giả vờ ngà ngà say mà khanh khanh ta ta với Triệu Hựu Thâm, thấy vậy Ước Tố cụp mắt xuống rồi lặng lẽ lùi lại, bầu không khí khó xử khiến cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, cô nhanh chân bước ra ngoài.

Hôm nay cô đi một đôi giày ren da mềm màu trắng, mặc dù không hay đi giày cao gót nhiều nhưng phong thái của cô vẫn luôn đoan trang, hôm nay có lẽ vì trong lòng quá bối rối, nên vừa ra khỏi cửa thì lảo đảo một chút, may mà có người phía sau kéo cô một cái để ko bị té ngã. Ước Tố vội vàng cảm ơn người đàn ông, nhưng từ phía sau cô một giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên.

“Ước Tố em đi nhanh như vậy làm gì?”

Ước Tố quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại xuất hiện trước mắt lần nữa, cô thấp giọng kêu một tiếng, nhưng trong giọng điệu đã có tiếng nức nở nhè nhẹ.

“Anh hai Tạ.”

“Sao vậy Ước Tố?”

Tạ Hướng Mặc hoảng sợ, anh ta lớn lên cùng Ước Tố. Mặc dù Ước Tố là cách cách, nhưng cô vẫn luôn bướng bỉnh. Anh ta từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô khóc. Tuy rằng bây giờ vẻ mặt của Ước Tố vẫn bình tĩnh, nhưng anh ta biết cô chắc chắn đã tủi thân đến cực hạn mới có thể như vậy.

Ước Tố cúi đầu xuống lắc lắc đầu. Tạ Hướng Mặc vô thức đưa tay ra đỡ cô. Tay anh ta còn chưa kịp chạm vào tay áo của Ước Tố đã bị một người đẩy ra, Tạ Hướng Mặc loạng quạng suýt trượt chân, mà vòng eo của Ước Tố bị người ôm chặt từ phía sau, cô có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng như thiêu đốt từ lòng bàn tay đó tỏa ra.

Ước Tố tất nhiên biết người này là ai, với khí thế đè ép người khác như vậy, không thể có thêm người thứ hai được. Cô lặng lẽ tách bàn tay người đàn ông ra, nhưng không tách được được chút nào, rồi cô nghe thấy tiếng người đàn ông hừ lạnh phía sau lưng, bàn tay to lớn của anh vuốt ve gò má non nớt của cô.

"Phu nhân vội vàng rời đi như vậy, hóa ra vì nóng lòng muốn gặp lại người tình cũ."

Nghe được lời giễu cợt của anh, Ước Tố đột nhiên quay đầu lại, mở to đôi mắt hạnh trừng anh: “Triệu Hựu Thâm, anh đừng có quá đáng như vậy!” Triệu Hựu Thâm hung ác nhéo mặt cô, vẻ mặt ngang ngược nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp: "Anh nói sai sao?"

"Buông tôi ra!" Ngày thường tính tình Ước Tố vẫn luôn hiền hòa, nhưng hôm nay cô thật sự tức giận, bọn họ đang đứng trước cửa hoa viên nhỏ, mặc dù xung quanh không có người, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt: "Triệu Hựu Thâm, anh quá đáng rồi đấy!”

“Thì ra em cũng sẽ tức giận.” Triệu Hựu Thâm vẫn không buông tay, từ trên cao nhìn xuống cô, nhếch khóe môi chế nhạo: “Ở trước mặt tôi thì giống y hệt một khúc gỗ, cả ngày đều sưng mặt sưng mày, ngay cả một gương mặt tươi cười cũng keo kiệt với tôi, tôi nuôi em là để em cười với người khác sao?"

"Triệu tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi." Tạ Hướng Mặc đứng bên cạnh mở miệng: "Tôi và Ước Tố..."

"Câm miệng! Thiếu soái tôi đây nói chuyện có phần cho cô chõ mồm vào hả?"