Chương 4: Xa hoa lộng lẫy

Chương 4: Xa hoa lộng lẫy

Chu Dục Oánh là quý cô nổi danh của thời đại mới, từ dáng vẻ tới thân phận đều hơn xa Ái Tân Giác La Ước Tố. Ai ai cũng nói, cách cách cũ như cô không thoát được vận mệnh bị ném bỏ.

Đương nhiên Ước Tố biết rõ những người này đánh giá cô thế nào.

Vườn hoa nhà họ Lô cách phủ thiếu soái rất xa. Cô ngồi trên xe hơi lâu nên có phần choáng váng. Sĩ quan phụ tá của Triệu Hựu Thâm là Trình Thuật An tự mình tới đón cô, anh ta nho nhã lễ độ cúi người chào:

"Thiếu phu nhân, ngài đến rồi."

Ước Tố cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, cô gật nhẹ đầu, được Đan Quế nâng xuống xe. Cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá vừa thử hôm nay, bên ngoài khoác áo choàng trắng bằng lông dê có đính trân châu, cổ cũng đeo một chiếc vòng trân châu trắng. Chiếc vòng nằm bên ngoài cổ áo, kết hợp cùng với màu xanh lá thuần khiết kia càng như phụ trợ cho nhau tăng thêm vài phần thần bí cao quý. Chiếc sườn xám càng tôn lên dáng người cân đối, yểu điệu, lả lướt của cô.

Gương mặt cô gái thấp thoáng phía sau màn lưới mỏng màu đen của mũ nhung đội đầu, từ bên ngoài nhìn tới gần như không thể thấy rõ được gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đằng sau lớp vải mỏng ấy. Trình Thuật An còn chưa gặp qua Ước Tố như thế này bao giờ. Cô gái trước mặt ngày thường dịu dàng thân thiết như thể không biết tức giận là gì. Mà bây giờ, cô lại có thêm vài phần cao quý ung dung, khiến Trình Thuật An nhận thức rõ cô là vị cách cách cao quý.

"Làm phiền phó quan Trình."

Giọng Ước Tố nhẹ nhàng mềm mại. Trình Thuật An cúi người với cô, anh ta không dám chậm trễ nhanh chóng dẫn cô vào trong tòa nhà. Bên trong tòa nhà, đèn đuốc sáng choang, có không ít các quý ngài, quý cô giơ lên chén rượu. Ánh đèn rọi xuống, cảnh tượng xa hoa lộng lẫy khiến Ước Tố có chút không biết làm gì, cô cảm thấy những thứ hào nhoáng này cách cô thật xa.

Sau khi cô bảo Đan Quế giao đồ cho quản gia Chu thì Ước Tố đã định rời đi. Tóm lại không làm mất thể diện của nhau là đủ rồi, cô cũng không muốn ở đây nhìn Triệu Hựu Thâm và Chu Dục Oánh tình nồng ý mật. Ước Tố cúi đầu xuống vội vàng quay người rời đi nhưng bất chợt bị người phía sau giữ lấy eo. Cô giãy giụa nhưng ai ngờ lại khiến cánh tay kia càng ôm chặt hơn. Giọng nam trầm thấp mang theo chút men say vang lên sau lưng cô:

"Là tôi."

Thân thể Ước Tố cứng đờ. Nhưng cô không giãy giụa nữa, người phía sau cúi đầu, cánh môi mềm mại mang theo hơi thở nóng ấm phả vào cần cổ trắng như tuyết của cô.

"Hôm nay phu nhân mặc đẹp vậy?"

Ước Tố thấy cả người mình không thoải mái, từ trên xuống dưới nổi một lớp da gà. Đúng lúc này cô có cảm giác người kia liếʍ cổ cô một cái.

Theo phản xạ, Ước Tố đẩy mạnh người phía sau ra, cô đưa tay lau cổ vội vàng chạy ra ngoài. Ai ngờ cổ tay còn lại của cô bị người kia giữ chặt, anh lại sán tới gần, cúi thấp người xuống nhỏ giọng uy hϊếp bên tai cô: "Không được đi."

Không biết có phải hoàn cảnh xung quanh quá ầm ĩ hay không mà Ước Tố như nghe được tiếng nói kia như đang làm nũng. Cô tự an ủi mình, xoay người nâng mặt người đàn ông tựa trên vai mình lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Thiếu soái."

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt cô có gương mặt trắng nõn, lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng như dãy núi thẳng tận trời cao, môi của anh thấm chút men đỏ quyến rũ. Cho dù cảnh tượng xung quanh có đẹp đẽ mê người tới đâu thì cũng không sánh bằng màu đỏ trên môi anh.

Đây là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, hơn hẳn minh tinh điện ảnh được vạn người theo đuổi. Nếu không phải Ước Tố biết được thân phận của anh thì cô tuyệt đối không tưởng tượng được anh là Triệu Hựu Thâm gϊếŧ người không chớp mắt, tiếng xấu đồn xa kia.

Hôm nay Triệu Hựu Thâm không mặc quân trang, bộ âu phục màu đen cắt may tinh xảo càng làm nổi bật lên dáng người cao gầy của anh. Chiếc áo sơ mi bên trong bị cởi bỏ hai cúc đầu tiên để lộ xương quai xanh gợi cảm. Tay người đàn ông vẫn đang nắm chặt cổ tay cô. Có lẽ bởi cô chưa từng thân mật với người đàn ông này như thế bao giờ nên Ước Tố có phần xấu hổ trước đám đông. Ánh mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm vào bàn tay Triệu Hựu Thâm đang giữ cổ tay cô, ngón út cô lo lắng cuộn tròn lại.

"Cô vẫn tới."

Ước Tố cảm thấy Triệu Hựu Thâm uống say rồi, giọng anh không giống với trước đây khiến trái tim cô cũng ngứa ngáy.

"Không phải thiếu soái gọi tôi tới đây sao?" Ước Tố không ngẩng đầu, giọng nói ấm áp: "Lời của thiếu soái có bao giờ tôi không nghe đâu."