Chương 48

Nhưng cho dù là đứng lại, Lục Thời Hoan cũng không quay đầu lại nhìn Ôn Thời Ý một cái, vẫn coi anh ta như không khí.

Cô có một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, quanh người quanh quẩn một luồng hơi thở mà người lạ không thể tiến vào, rõ ràng là chống lại Ôn Thời Ý tới gần.

Nhưng người đàn ông đó dường như không nhìn thấy, chỉ tức giận cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Những lời em vừa nói với đồng nghiệp của em là có ý gì?"

"Cố ý hạ thấp tôi trước mặt người khác, có thú vị không?”

Lục Thời Hoan nghe xong, cuối cùng cũng hiểu được ý định của Ôn Thời Ý tới tìm cô, rốt cục cũng nguyện ý bố thí nhìn anh một cái, giọng điệu thản nhiên: "Cố ý hạ thấp sao?”

"Làm sao tôi nhớ rõ, vừa rồi tôi chỉ là trình bày sự thật mà thôi.”

Còn có rất nhiều chuyện tồi tệ hơn, cô còn chưa nói ra khỏi miệng, mới này mà đã nghe không nổi sao?

Thái độ lạnh lùng của Lục Thời Hoan giống như một cây kim tinh tế đâm vào trong lòng Ôn Thời Ý, không phải đặc biệt đau, lại làm cho người ta không thể bỏ qua loại cảm giác đau đớn rất nhỏ mà kéo dài này.

Anh ta chăm chú nhìn cô một lúc lâu, lần thứ ba Lục Thời Hoan muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, Ôn Thời Ý lạnh lùng mở miệng: "Hoan Hoan, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

"Chơi quá nhiều trò lạt mềm buộc chặt, sẽ phản tác dụng.”

Anh ta rõ ràng đang nhắc nhở Lục Thời Hoan không nên tiếp tục làm tiếp, lúc này cô nên đưa ra một bậc thang, để hai người bọn họ có thể đi xuống bậc thang.

Nhưng Lục Thời Hoan lại giống như không hiểu ý tứ của anh ta, nhẹ nhàng nhíu lông mày được vẽ tinh tế, cười như không cười: "Ôn đại minh tinh đây là đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?”

"Tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh khi nào? Chẳng lẽ anh xem phim truyền hình nhiều, bổ não quá mức sao?”

Cô châm chọc đánh giá anh ta, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Đó là một mặt của cô mà Ôn Thời Ý chưa từng thấy qua, tùy ý bất kham lại sáng ngời động lòng người.

Anh ta nhìn thấy có chút sửng sốt, lực túm lấy cổ tay cô buông lỏng một chút, lại bị Lục Thời Hoan tìm được cơ hội trực tiếp tránh thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.

Không chỉ vậy, Lục Thời Hoan còn nhanh chóng lui về phía sau vài bước, hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

Hai người không nhìn nhau, Lục Thời Hoan cười, giọng điệu nặng nề nói: "Xin anh nhớ kỹ, chúng ta đã chia tay rồi.”

"Ôn đại minh tinh vẫn nên ôm lấy đùi Cao Minh Nguyệt, để không phải mất hết công sức của cô ta bao lâu nay.”

Những lời này của Lục Thời Hoan tuy có ý cười nhạo, nhưng cũng coi như là lời khuyên dành cho Ôn Thời Ý.

Cô là đang nhắc nhở Ôn Thời Ý nên cách xa bạn gái cũ một chút, sau này nếu có gặp lại cô, tốt nhất nên đi đường vòng.

Nhưng Ôn Thời Ý lại cảm thấy Lục Thời Hoan đang ghen với Cao Minh Nguyệt,

Những gì cô nói đã thể hiện rất rõ ràng rằng cô vẫn quan tâm đến anh ta.

Anh ta rất vui mừng, định nói điều gì đó.

Nhưng Lục Thời Hoan lại không cho anh ta cơ hội, cô xoay người bước nhanh ra ngoài ngõ nhỏ.

Ôn Thời Ý cũng đuổi theo cô ra ngoài, cùng lúc đó có vài nữ sinh trên con đường đầy bóng da^ʍ bên cạnh thấy anh ta, bọn họ từng người một la hét xông về phía anh ta.

Lúc này đây, Ôn Thời Ý đang đuổi theo Lục Thời Hoan, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của cô đang đi về phía khu giáo dục dần dần khuất đi.

Buổi chiều có một tiết ngữ văn, Lục Thời Hoan học xong liền trở về văn phòng phê duyệt bài tập.

Tiết tự học buổi tối hôm nay là của giáo viên tiếng Anh, Lục Thời Hoan có thể tan tầm sớm một chút.

Nhưng giờ cô vẫn đang làm việc trong văn phòng sửa bài tập đến tám giờ rưỡi tối, tiếng chuông lớp của tiết hai tự học tối vang lên.

Mắt thấy ngoài trời đã tối, Lục Thời Hoan mới đứng dậy duỗi thắt lưng, đi đến máy lọc nước rót một ly nước.

Uống nước xong, Lục Thời Hoan nhận được điện thoại của Tạ Thiển, nói là tối nay Tạ Thâm muốn mời bọn họ ăn cơm, tiện thể giới thiệu bạn gái của anh ấy cho hai người quen biết nhau.

Lục Thời Hoan bảo Tạ Thiển gửi địa chỉ cho cô, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca.

Sau khi rời khỏi văn phòng, cô vẫn có thói quen đi ra hành lang bên ngoài lớp 11 13 đứng một lúc, nhìn vào trong lớp xem tình trạng của học sinh.

Kết quả, Lục Thời Hoan phát hiện trong lớp không có bóng dáng của Khúc Chính Phàm. Buổi sáng, cậu ta vừa mới hứa với cô là sẽ không đến trễ về sớm, càng không trốn học.

Cô thật không nghĩ tới, Khúc Chính Phàm lại nhanh như vậy sẽ thất hứa với mình.

Trong lòng không khỏi thất vọng một chút, nặng trĩu khó chịu.

Để đề phòng hiểu nhầm Khúc Chính Phàm, Lục Thời Hoan còn cố ý hỏi Lý Thuần đang dạy tự học buổi tối là có phải cậu ta đi rửa tay không.

Lý Thuần nói với cô không có, còn nói tiết tự học buổi tối nào Khúc Chính Phàm cũng nằm sấp trên ghế để ngủ.

Nói cách khác, đứa nhỏ kia trong lúc giải lao đã trốn đi, và tiết thứ hai tự học buổi tối đã không có mặt.