Chương 49

Lục Thời Hoan nói cảm ơn, tâm sự nặng nề từ cửa sau trường học đi ra, cô vốn định đến trạm xe buýt bên cạnh sau trường ngồi xe buýt đi đến trung tâm thành phố Dung Thành.

Kết quả cô vừa đi từ cổng sau trường ra, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chính là Khúc Chính Phàm vừa trốn học, lúc này cậu ta đang đeo cặp sách ở một bên bả vai, một tay đút túi quần, thuận theo lề đường đi về phía trước.

Đi qua trạm xe buýt, đến trước một con hẻm, thiếu niên xoay người chui vào bên trong, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm không thấy được nữa.

Lục Thời Hoan đi giày cao gót vội vàng đuổi theo, cô rất muốn hỏi Khúc Chính Phàm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Buổi sáng vừa mới đồng ý chuyện của cô, kết quả chỉ trong một buổi chiều, liền bỏ lại sau đầu rồi hả?

Sắc mặt Lục Thời Hoan nặng nề, trực tiếp lướt qua xe buýt chạy về phía sau nhà ga, cũng rẽ vào con hẻm đó.

Ngõ nhỏ rất sâu, bên trong còn có một tiệm net, đèn hiệu đã hỏng từ lâu, chỉ có một chữ "nét " là còn sáng.

Lục Thời Hoan thấy Khúc Chính Phàm đứng ở cửa tiệm net, sau đó có năm sáu người đàn ông trẻ tuổi từ tiệm net đi ra, và bao vây Khúc Chính Phàm một cách rất tự nhiên.

Cảnh tượng đó khiến cho Lục Thời Hoan có một linh cảm không tốt, bước chân cô dừng lại và do dự một chút, không biết có nên đi qua đó hay không.

Mấy thanh niên vây quanh Khúc Chính Phàm, bọn họ cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, lớn tuổi hơn một chút cũng chỉ có hai mốt hai hai tuổi.

Nhìn cách ăn mặc, cực kỳ giống tên cặn bã không làm việc đàng hoàng vậy.

Loại người này, lúc học trung học Lục Thời Hoan cũng từng nhìn thấy qua, cô còn chính mắt nhìn thấy Ôn Thời Ý dẫn theo một đám nam sinh trong trường đánh nhau với bọn họ.

Lục Thời Hoan không nghĩ tới, Khúc Chính Phàm trốn học, lại cùng những người này giao du ở đây.

Làm một giáo viên, tự mắt nhìn thấy học sinh của mình ngày càng sa đọa, trong lòng cô ít nhiều có chút xót xa.

Nhưng lúc này, quan trọng hơn hết chính là sự an toàn cho bản thân của Khúc Chính Phàm.

Lục Thời Hoan nhìn đám người kia vây quanh lại cậu ta, liền biết nhất định là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không vui, hiện tại Khúc Chính Phàm đang gặp nguy hiểm.

Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi 110 báo cảnh sát.

Vừa gọi điện xong thì đám người ở bên kia tiệm net đã đánh nhau.

Một mình Khúc Chính Phàm lại bị năm sáu nam sinh lớn tuổi hơn cậu ta vây quanh, chắc chắn chỉ có thể bị đánh.

Cho dù là cậu ta cũng biết đánh nhau một chút, nhưng một người không thể nào chống lại nhiều người, rất nhanh đã bị một người đá vào lưng, đá ngã xuống đất.

Người khác bắt được thời cơ liền vây quanh, bọn họ liên tục đấm đá cậu ta.

Lục Thời Hoan thấy thế, vội vàng cởi giày cao gót ra, một tay cầm giày, hùng hổ chạy tới bảo bọn họ dừng tay.

Thanh âm của cô đặc biệt thanh mảnh mềm mại, ôn nhu không có khí thế gì.

Nhưng ở trong ngõ thiếu ánh sáng này lại trở nên đặc biệt êm tai.

Tuy nhiên, giọng nói của cô lại bị tiếng đánh đập kia nhấn chìm, căn bản không ai chú ý tới cô, cho đến khi Lục Thời Hoan giơ giày cao gót hung hăng đập vào đầu bọn họ.

Cô không dám dùng sức quá mạnh, sợ đập bọn họ bị thương lại gây ra những rắc rối không đáng có.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lục Thời Hoan đánh người, đối với sức lực ra tay căn bản không có một chút hiểu biết gì, một chiếc giày cao gót đánh xuống. Hoàn toàn không đau không ngứa gì, điều duy nhất cô muốn là khiến cho đám người kia chú ý.

Hậu quả, đương nhiên là cô và Khúc Chính Phàm cùng bị đánh.

Trong lúc nguy cấp này, suy nghĩ duy nhất trong đầu Lục Thời Hoan chính là cô là giáo viên của Khúc Chính Phàm, cô phải bảo vệ học sinh của mình.

Cho nên khi cô nhìn thấy Khúc Chính Phàm nằm cuộn mình trên mặt đất không nhúc nhích, lập tức chạy đến bảo vệ người dưới thân.

Cũng may là gần trường học có một đồn cảnh sát, tốc độ xuất hiện của cảnh sát tương đối nhanh, Lục Thời Hoan cũng không bị nhiều cú đánh .

Tuy nhiên, bị thương là điều khó tránh khỏi, đặc biệt là má trái, chắc là bị người ta đánh trong lúc cô nhào tới bảo vệ Khúc Chính Phàm thì đυ.ng phải, nổi lên một vết bầm màu xanh, làm cho má bên trái cao hơn nhiều so với bên phải.

Khi cảnh sát đến, đám du côn đó đã bị khống chế.

Bọn họ ngoan ngoãn ôm đầu, dựa vào tường ngồi xổm, không quên giải thích với chú cảnh sát: "Đây đều là hiểu lầm, chúng tôi và tên nhóc này là bạn bè, chỉ là đang đùa giỡn với cậu ta mà thôi.”

Đương nhiên, cảnh sát sẽ không nghe lời từ một phía của bọn họ, trước tiên gọi 120 để đưa Lục Thời Hoan và Khúc Chính Phàm đang bị thương đến bện viện, sau đó mang đám người kia đi trở về đồn cảnh sát.

Cảnh sát đến bệnh viện cùng Lục Thời Hoan, phụ trách ghi chép lại những lời cô nói.

Sau khi ghi chép xong, Khúc Thành Phong cũng đã nhận được tin tức chạy tới bệnh viện.

Lục Thời Hoan và Khúc Chính Phàm được xắp xếp trong một phòng bệnh đôi, mỗi người nằm một cái giường.