Chương 47

Quan trọng nhất là, Lý Thuần lại cảm thấy dáng vẻ Lục Thời Hoan nghiêm túc phân tích cho cô ấy nghe, dường như còn sáng mắt hơn so với nữ minh tinh Cao Minh Nguyệt kia.Lý Thuần nhìn đến ngây người, cô ấy luôn cảm thấy trên người Lục Thời Hoan dường như có hào quang lóe ra, làm loạn nhân trí.

Cho đến khi hoàn hồn, cô ấy mới chú ý tới không biết từ khi nào Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt đã ngồi xuống cái bàn sau lưng Lục Thời Hoan.

Mà lúc này, vốn dĩ Ôn Thời Ý nên ngồi sau lưng Lục Thời Hoan lại đang quay đầu nhìn chằm chằm các cô.

Diện mạo của người đàn ông hoàn toàn trông giống trên thẩm mỹ của cô, Lý Thuần nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta, thèm nhỏ dãi không thôi.

Cô ấy thất thần, Lục Thời Hoan mới chú ý tới.

Cũng chú ý đến sự chú ý từ một người nào đó phía sau.

Kết hợp với phản ứng xung quanh, cô mơ hồ biết được điều gì đó, nhíu mày, vội vàng ăn hai miếng cơm cuối cùng: "Cô giáo Lý, cô cứ ăn từ từ đi.”

Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động lên đi trước.

Cô vừa đứng dậy, Ôn Thời Ý vốn đang ngồi ở vị trí phía sau cô cũng đứng lên theo.

Không để ý Cao Minh Nguyệt giữ lại, người đàn ông trước mắt bao người này, ngay sau đó cũng theo Lục Thời Hoan đi ra cửa căng tin. Quan Định Thành đi cùng anh ta không thể không gọi đám vệ sĩ đuổi theo, còn mình thì cho Cao Minh Nguyệt một ánh mắt an tâm, rồi cũng đuổi theo sau.

Anh ta biết, Ôn Thời Ý bỗng nhiên hứng khởi nói muốn đến căn tin tam trung Dung Thành ăn cơm trưa, tâm tư nhất định không đơn thuần.

Quả nhiên, ở đây tình cờ gặp Lục Thời Hoan.

Chỉ là Quan Định Thành không nghĩ tới chính là, Ôn Thời Ý lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà đi theo Lục Thời Hoan rời đi.

May mắn thay cho anh ta, hiện trường không có ai theo Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý lần lượt rời đi.

Không ai biết bọn họ đã từng hẹn hò, đó là mối quan hệ của người yêu cũ.

Sau khi Lục Thời Hoan rời khỏi căng tin, cô cũng không lập tức trở về khu giáo dục.

Mà cô rẽ vào con hẻm bên cạnh căng tin, đi vào nhà vệ sinh công cộng ở trong cùng của con hẻm để đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh công cộng này vô cùng cũ kỹ, rất ít người sử dụng, tất cả mọi người sẽ đi nhà vệ sinh công cộng mới được xây dựng bên cạnh căn tin cách đó không xa.

Cho nên lúc Lục Thời Hoan đi từ trong nhà vệ sinh ra, trong hẻm rất yên tĩnh, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, tựa vào vách tường trong hẻm.

Có lẽ không ai chú ý tới Ôn Thời Ý cũng rẽ vào con hẻm này, cho nên ngoại trừ anh ta và Lục Thời Hoan, cũng không còn ai khác.

Chân trước của anh ta đi từ trong căng tin ra, chân sau đã có vệ sĩ hỗ trợ ngăn cản những học sinh muốn đuổi theo anh ta ra ngoài.

Đoán chừng ngay cả đám vệ sĩ cũng không phát hiện anh ta đi theo Lục Thời Hoan rẽ vào ngõ nhỏ này.

Đang lúc anh ta suy tư, thì Lục Thời Hoan đi từ trong toilet ra.

Ôn Thời Ý đang định châm thuốc, nhưng vẫn do dự một chút, cuối cùng anh ta nhét hộp thuốc vào túi quần, lấy một điếu thuốc chưa kịp châm vào ngón tay, chậm rãi rời khỏi tường, đứng thẳng người.

Ánh mắt anh ta nặng nề nhìn người phụ nữ đang đi tới, trong đầu còn quanh quẩn những lời vừa rồi ở trong căng tin, những lời cô nói với đồng nghiệp kia của cô.

Nói cái gì mà anh ta trình bày ra mặt tốt, đều là dựa vào công ty giải trí đóng gói.

Còn nói cái gì nhìn người không thể nhìn bề ngoài...

Ý của cô là gì?

Chia tay chưa đầy ba tháng, đã học được cách nói xấu anh ta ở trước mặt người ngoài sao?

Lúc ấy trong lòng Ôn Thời Ý liền nghẹn một hơi, anh ta ngại vì đây là nơi công cộng, mới nhịn không phát tác.

Sau đó nhìn Lục Thời Hoan cũng không quay đầu lại mà rời đi, anh ta thật sự không nhịn được nữa, liền nóng đầu đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

Thấy cô đi vào nhà vệ sinh công cộng, Ôn Thời Ý tựa vào tường trong ngõ lẳng lặng chờ.

Trong thời gian này suy nghĩ của anh ta rất hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, như thế nào cũng là một mớ hỗn độn, tâm tình ngược lại càng ngày càng phiền não.

Vốn dĩ anh ta định hút một điếu thuốc để bình tĩnh một chút, kết quả lúc này Lục Thời Hoan đi ra.

Ôn Thời Ý chợt nhớ tới chuyện cô không thích ngửi mùi thuốc lá, liền đè nén cảm giác phiền não trong lòng, đem hộp thuốc lá và bật lửa cùng cất vào túi quần.

Điếu thuốc lá không cháy trong ngón tay, có lẽ là lần bướng bỉnh cuối cùng của anh ta.

Sau khi đứng thẳng dậy, Ôn Thời Ý mở miệng nhìn Lục Thời Hoan đang đi về phía mình, tự nhiên như thường lệ, muốn nói chuyện với cô.

Không ngờ Lục Thời Hoan lại nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi qua trước mặt anh ta.

Bộ dạng coi anh ta như không khí, trong mắt không có người, hoàn toàn châm lửa trong lòng người đàn ông.

Anh ta nhíu mày, đi nhanh hai bước đuổi theo, một tay giữ chặt cổ tay Lục Thời Hoan: "Em đứng lại.”

Lục Thời Hoan buộc phải đứng lại, bởi vì lực đạo Ôn Thời Ý nắm lấy cổ tay cô rất lớn, căn bản không tránh được.