Cô suy nghĩ, hôm nay Khúc Chính Phàm đi tới lớp, nói không chừng có liên quan tới việc Khúc Thành Phong được thông báo đến trường.
Cho nên Lục Thời Hoan lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khúc Thành Phong, đại khái chính là hỏi anh ta mấy giờ đến trường.
Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, Lục Thời Hoan đã nhận được điện thoại của Khúc Thành Phong.
“Xin chào cô giáo, tôi là người giám hộ của Khúc Chính Phàm, bây giờ tôi đang mua bao thuốc lá ở căng tin của trường các người, rồi lập tức đến văn phòng tìm cô.”
Dứt lời, cũng không đợi Lục Thời Hoan đáp một tiếng, Khúc Thành Phong bên kia đã cúp điện thoại.
Lục Thời Hoan cầm điện thoại dựa vào lan can hành lang, lộn xộn trong gió không thôi.
Mười phút sau, cửa phòng làm việc của giáo viên lớp 12 bị gõ nhẹ.
Lúc đó trong phòng làm việc chỉ có một mình Lục Thời Hoan, đang ngồi trên bàn làm việc của mình chuẩn bị bài giảng.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên mặc dù lực đạo gõ cửa của người tới không tính là mạnh, nhưng âm thanh lại có vẻ lớn bất thường.
Chỗ ngồi của Lục Thời Hoan đưa lưng về phía cửa văn phòng, hướng về phía cửa sổ thủy tinh.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, cô không quay đầu lại, chỉ nặng nề nói một câu: "Vào đi.”
"Xin chào cô giáo, xin hỏi cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 13 sao?" Người tới chính là Khúc Thành Phong.
Anh ta bước vào cửa với nụ cười trên môi, lúc đi đến bên cạnh bàn làm việc, mới nhận ra Lục Thời Hoan.
Nụ cười trên mặt Khúc Thành Phong lúc ấy cứng đờ, dường như anh ta bị dọa cho kinh sợ, nửa há miệng chỉ vào Lục Thời Hoan, "Cô" nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng vẫn là Lục Thời Hoan buông bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên máy lọc nước lấy ly giấy đưa cho anh ta một ly nước.
Vẻ mặt thản nhiên mời anh ta ngồi xuống: “Phó đội trưởng Khúc đã lâu không gặp.”
Lục Thời Hoan đưa nước cho anh ta, lại cầm cốc giữ nhiệt màu hồng nộn của mình đi lấy nước, trong lúc đó không quên trao đổi với Khúc Thành Phong: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 13 Lục Thời Hoan, chúng ta đã từng gặp qua.”
Cô thấy phản ứng của Khúc Thành Phong, liền biết Ôn Cẩm Hàn cũng không có nói chuyện cô là chủ nhiệm lớp Khúc Chính Phàm cho anh ta biết.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Khúc Thành Phong uống một ngụm nước đè nén kinh hãi, rồi mới tiếp lời Lục Thời Hoan: "Thật sự là không nghĩ tới, giáo viên chủ nhiệm lớp mới của Phàm Phàm lại là cô Lục.”
Sau khi Lục Thời Hoan trở lại chỗ ngồi, cũng không quanh co lòng vòng với anh ta nữa, cô trực tiếp nói ngắn gọn tình hình của Khúc Chính Phàm ở trường.
"Anh làm phụ huynh, cũng phải phối hợp với nhà trường quản lý con cái thật tốt mới được.”
Khúc Thành Phong luôn mồm xưng vâng, vẻ mặt áy náy, đủ để chứng minh trong lòng anh ta vẫn để ý đến tình hình của Khúc Chính Phàm ở trường học.
Lục Thời Hoan suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: "Theo tôi được biết, anh chỉ là chú của Khúc Chính Phàm, sao lại trở thành người giám hộ của cậu ta?”
Về điều này, Lục Thời Hoan vẫn rất tò mò.
Khúc Thành Phong ngẩn người, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Ba mẹ Phàm Phàm đã hy sinh rồi.”
Buổi tự học sớm đã kết thúc, trong phòng làm việc lục tục có mấy vị giáo viên.
Lục Thời Hoan tiễn Khúc Thành Phong đi ra ngoài, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Anh có muốn đi xem Khúc Chính Phàm không, hôm nay nó đến trường.” Lục Thời Hoan hỏi.
Khúc Thành Phong do dự một lát, rồi gật đầu.
Anh ta đứng ở hành lang bên ngoài lớp học lớp 11 13, xuyên qua cửa sổ kính, lặng lẽ nhìn vào một góc gần bãi rác trong lớp học.
Khúc Chính Phàm còn nằm sấp trên bàn ngủ, Khúc Thành Phong cau mày đánh giá cậu ta một lúc lâu, sau đó anh ta nhận được điện thoại của đội, rồi nói lời tạm biệt với Lục Thời Hoan.
"Cô giáo Lục, làm phiền cô quan tâm Phàm Phàm nhiều hơn.”
"Tối nay về nhà tôi cũng sẽ nói chuyện với nó.”
Ánh mắt Khúc Thành Phong tha thiết, gần như là giọng điệu cầu khẩn, làm cảm động sâu sắc đến trái tim của Lục Thời Hoan.
Cô gật đầu, nghĩ đến sự tích anh hùng của ba mẹ Khúc Chính Phàm, không khỏi có chút thương xót: "Anh Khúc yên tâm, tôi sẽ dẫn dắt cho Khúc Chính Phàm thật tốt.”
Hơn nữa trong lòng Lục Thời Hoan đã có tính toán, sau khi đợi Khúc Thành Phong rời đi, cô sẽ tìm Khúc Chính Phàm nói chuyện một chút.
Khúc Thành Phong nói, ba mẹ Khúc Chính Phàm đều là chiến sĩ canh giữ biên giới.
5 năm trước, Khúc Chính Phàm mười tuổi, Bên phía Tây biên giới truyền đến tin tức, nói là ba mẹ Khúc Chính Phàm trong một lần □□ đã anh dũng hy sinh.
Kể từ đó, tính tình Khúc Chính Phàm liền thay đổi.
Thiếu niên có tính cách rộng rãi và vui vẻ như ánh mặt trời, dường như bỗng nhiên gặp phải một hồi bão táp, phá vỡ thân thể cùng tâm linh còn non nớt gầy yếu của cậu ta.
Cậu ta đã bị đánh gục bởi nỗi đau lớn. Năm năm trôi qua, trước sau đều đắm mình trong trụy lạc, không trở về dáng dấp như trước.
Lục Thời Hoan có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Khúc Chính Phàm, cô cũng đau lòng cho hoàn cảnh của cậu ta.
Cho nên cô mới hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải dẫn dắt cậu ta vào con đường đúng đắn.
Nghĩ như vậy, Lục Thời Hoan vào phòng học lớp 11 13, chào hỏi giáo viên tiếng Anh Lý Thuần, rồi đi thẳng về phía hàng ghế sau gần đống rác.
Việc tự học buổi sáng đã kết thúc, học sinh đi ra ngoài lớp học, hoặc đi ăn sáng, hoặc đi vệ sinh.