Chương 42

Cô đã tưởng tượng ra câu trả lời của Ôn Cẩm Hàn, có thể là một chữ "ừm" lạnh như băng, hoặc có lẽ là một câu "Anh có thể chờ em" sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, anh trả lời bằng một câu bình tĩnh như vậy.

Tựa như Ôn Cẩm Hàn đã sớm đoán được đáp án của cô, mặc dù trong từng dòng chữ có một cỗ cảm giác mất mát, nhưng không có nửa phần oán hận, cảm giác rất dịu dàng.

Lục Thời Hoan cho rằng, sau khi cô từ chối Ôn Cẩm Hàn, bầu không khí nói chuyện phiếm giữa bọn họ cũng sẽ theo đó trở nên khó xử, từ đó chấm dứt cuộc trò chuyện.

Sự tình thật sự ngược lại, Ôn Cẩm Hàn rất nhanh lại gửi tin tức thứ hai tới.

Anh Cẩm Hàn: [Đêm nay không có trăng, nhưng gió rất dịu dàng.]

Sau đó lại đăng một tấm ảnh màn đêm âm trầm, trong đêm tối không nhìn thấy giới hạn, nhưng Lục Thời Hoan vẫn bắt được một ngôi sao sáng yếu ớt.

Cô chỉ coi Ôn Cẩm Hàn đang chuyển đề tài khác, nên đã phối hợp chụp một tấm ảnh bàn trang điểm của mình gửi qua: "Trong phòng không có gió, chỉ có tài liệu giảng dạy và đang chuẩn bị soạn giáo án...]

Anh Cẩm Hàn: [Người làm vườn nhỏ chăm chỉ, vất vả rồi. Sờ đầu .jp]

Lục Thời Hoan nhìn chằm chằm cái biểu tượng sờ đầu kia một lúc lâu, không khỏi thay vào gương mặt tuấn tú lông mày dài mắt phượng của Ôn Cẩm Hàn, suy nghĩ phiêu xa một chút.

Chờ cô phục hồi lại tinh thần, ý thức được tư tưởng của mình lại đi lệch, cô hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng cầm điện thoại di động trả lời Ôn Cẩm Hàn một câu "Không nói chuyện nữa".

Sau đó Lục Thời Hoan ném điện thoại di động lên giường, cố gắng tĩnh tâm lại để nghiêm túc chuẩn bị giáo án.

Nhưng cô nhìn chằm chằm tài liệu giảng dạy một hồi lâu, lại không thể đọc được một chữ.

Bút nước màu đen dừng lại trong tài liệu giảng dạy một thời gian dài, để lại một chấm đen đặc biệt dễ thấy.

Tâm thần không yên như thế, Lục Thời Hoan dứt khoát bỏ đi ý định chuẩn bị bài giảng, lên giường ngủ.

Ôn Cẩm Hàn bên kia trả lời một câu "Chúc ngủ ngon".

Sau khi Lục Thời Hoan đọc tin nhắn, cô cũng không có trả lời, mà trực tiếp rời khỏi giao diện WeChat.

Cô kéo chăn, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ.

Nhưng suy nghĩ của cô không hiểu sao lại trở nên sống động lên, rất nhiều ký ức đã lâu như thủy triều tràn vào đầu cô, bóng người lay động, căn bản không thể nào ngủ được.

Những ký ức đó, cũng bao gồm cả một ngày mưa khi còn học tiểu học.

Buổi sáng khi Lục Thời Hoan ra ngoài cũng không mang theo ô, lúc tan học bên ngoài mây đen che trời, mưa kéo dài và không có xu hướng dừng lại.

Tạ Thiển và Tạ Thâm cũng chỉ mang theo một chiếc ô, hai anh em bọn họ đi trước, chỉ còn lại Lục Thời Hoan đứng dưới mái hiên sứt đầu mẻ trán.

Sau đó không biết Ôn Cẩm Hàn xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, mở ô trong tay ra, liếc mắt nhìn chằm chằm cô với sắc mặt nặng nề.

Lục Thời Hoan cũng nhìn anh, đối với Ôn Cẩm Hàn tính cách quái gở, trầm mặc ít nói cô có vài phần phòng bị.

Cho nên khi Ôn Cẩm Hàn mời cô cùng nhau che ô về nhà, Lục Thời Hoan đã do dự.

Tuy nói cuối cùng cô buộc phải đồng ý, nhưng trên đường trở về, từ đầu đến cuối cô đều duy trì khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.

Lúc đó Lục Thời Hoan đã chuẩn bị cho bả vai bị ướt, nhưng bả vai cô vẫn nằm trong phạm vi an toàn dưới ô, không bị ướt nửa phần.

Cô còn tưởng rằng là bởi vì ô của Ôn Cẩm Hàn đủ lớn.

Bây giờ nhớ lại, những chi tiết từng bị cô bỏ qua đột nhiên trở nên rất rõ ràng.

Ví dụ như khi đến cửa nhà, cô vô tình nhìn thấy vai phải ướt đẫm của nam sinh.

Lục Thời Hoan còn nhớ tới rất nhiều chuyện, đại đa số là có liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.

Nội tâm của cô dần dần khôi phục bình tĩnh, cơn buồn ngủ cũng chậm rãi ập tới trong hồi ức.

Lục Thời Hoan không biết mình ngủ lúc nào, nhưng giấc ngủ này của cô không tệ, một đêm không có mộng.

Buổi sáng khi thức dậy, cũng có một cảm giác thoải mái sảng khoái, không giống với ngày bình thường.

Sau khi rửa mặt, Lục Thời Hoan tranh thủ đi ra ngoài.

Trên WeChat vẫn nhận được tin chào hỏi của Ôn Cẩm Hàn, hai chữ đơn giản, trước sau như một xuất hiện, giống như lời từ chối tối hôm qua của cô cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Ôn Cẩm Hàn.

Lúc như vậy, Lục Thời Hoan nhịn không được mà suy nghĩ, Ôn Cẩm Hàn đối với cô có phải cũng giống như cảm giác của cô hay không, chỉ là một chút cảm tình?

Cho nên lời từ chối của cô mới không tạo thành thương tổn cho anh?

Không thể nghi ngờ, ý tưởng này đối với Lục Thời Hoan mà nói chắc chắn là một loại an ủi.

Cô may mắn Ôn Cẩm Hàn không vì cô mà đau lòng, nhưng cũng khắc chế, không có trả lời tin nhắn của anh, để tránh làm cho Ôn Cẩm Hàn tâm chết tái sinh.

Sau khi đến trường, Lục Thời Hoan đi căng tin trước.

Buổi sáng hôm nay tự học là tiếng Anh, cô có thể đi đến căng tin để ăn một cái gì đó trước.

Sau khi ăn sáng xong, lúc Lục Thời Hoan trở về văn phòng chuẩn bị bài giảng, cô vẫn đi đường vòng, cố ý đi qua hành lang bên ngoài lớp 11 13.

Khi đi ngang qua, cô dừng lại bên cửa sổ một lúc, tầm mắt quét qua lớp học.

Sau đó Lục Thời Hoan kinh ngạc phát hiện, hôm nay chỗ ngồi ở gần góc bãi rác kia lại có người.

Tuy rằng người nọ nằm sấp trên mặt bàn ngủ không nhìn thấy mặt, nhưng Lục Thời Hoan biết, đó chắc chắn chính là Khúc Chính Phàm đã vắng mặt hai ngày sau khi khai giảng.