Chương 44

Chỉ có Khúc Chính Phàm còn nằm sấp trên bàn ngủ, giống như cậu ta muốn ngủ mãi, mặc cho trong phòng học có bao nhiêu tiếng ồn ào, cũng không thể đánh thức được cậu ta.

Lục Thời Hoan đến đứng trước bàn cậu ta, cong ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ bàn học, lực đạo lớn đến mức có thể đánh thức Khúc Chính Phàm đang ngủ.

Một lát sau, thiếu niên nằm sấp trên bàn kia động đậy.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt buồn ngủ hướng về phía Lục Thời Hoan, lông mày khẽ nhíu, dường như có vài phần không kiên nhẫn.

Khúc Chính Phàm còn chưa từng gặp qua chủ nhiệm lớp mới, cậu ta nhìn lướt qua người phụ nữ đứng trước bàn một cái, còn tưởng rằng là học tỷ năm cuối, lập tức bĩu môi, không vui nói: "Đừng đến làm phiền tôi.”

Loại chuyện này trước kia Khúc Chính Phàm cũng đã từng gặp qua.

Phần lớn đều là nữ sinh đến đưa thư tình cho cậu ta, học tỷ học muội đều có, cậu ta đều nhìn quen mà không trách.

Lục Thời Hoan bị giọng điệu thiếu kiên nhẫn của thiếu niên làm cho khϊếp sợ hai giây, sắc mặt cô chính trực, cũng lấy ra khí thế của giáo viên chủ nhiệm: "Khúc Chính Phàm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Nói xong, Lục Thời Hoan như nhắc nhở, lại nặng nề gõ gõ bàn học của thiếu niên, mới xoay người rời đi.

Còn Khúc Chính Phàm thì sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới từ miệng các bạn học khác biết được thân phận của Lục Thời Hoan.

Cậu ta nhíu mày, miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía phòng làm việc của giáo viên lớp 11.

Văn phòng giáo viên lớp 11.

Một Khúc Chính Phàm với mái tóc đen rối bù, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bơ phờ đứng đối diện bàn làm việc của Lục Thời Hoan.

Cậu ta đưa lưng về phía cửa sổ, có chút ngược sáng, vẻ mặt nhìn không rõ.

Lục Thời Hoan ngồi nghiêm túc đánh giá cậu ta một cái, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Cậu có biết hôm nay đã là ngày thứ ba sau hôm khai giảng của học kỳ này không?”

"Không biết." Nam sinh cười, vẻ mặt giả vờ: "Không phải hôm nay khai giảng sao?”

Giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng, không có nửa phần chân thành, còn xen lẫn ý tứ trêu đùa.

Lục Thời Hoan nghe xong cũng không tức giận, đứng dậy đi lấy cho mình một ly nước: "Ý của cậu là, cậu không vắng mặt ở lớp học, là tôi hiểu lầm cậu?”

Khúc Chính Phàm nhướng mày: "Không sao đâu cô giáo, tôi không trách cô.”

Sau đó không đợi Lục Thời Hoan mở miệng, nam sinh nói tiếp: "Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, vậy cô giáo tôi về lớp trước.”

Nói xong, Khúc Chính Phàm đã muốn rời đi.

Lục Thời Hoan trầm xuống, trực tiếp gọi cậu ta lại: "Khúc Chính Phàm, giọng điệu trơn tru ở chỗ tôi cũng không có tác dụng.”

"Tôi không quan tâm cậu quên thật hay là quên giả thời gian khai giảng, nếu nghỉ học hai ngày không có lý do, phải viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi.”

"Ngoài ra, phạt chạy ba vòng trong sân bóng và quét dọn hai tuần với tổ làm vệ sinh.”

Lục Thời Hoan lời ít mà ý nhiều, không phí lời với cậu ta.

Sau khi Khúc Chính Phàm bị gọi dừng lại, cậu ta không khỏi nhìn thẳng về phía cô, thu lại ý cười trên khóe miệng, ngữ khí cũng không chút để ý như lúc trước.

"Cô giáo Lục, cô dứt khoát bảo tôi trực tiếp bỏ học đi.”

Khúc Chính Phàm dứt lời, trước cửa có một nữ sinh mặc đồng phục học sinh ôm một xấp sách bài tập kêu "Báo cáo".

Nữ sinh là ủy viên học tập trong lớp Lục Thời Hoan, cũng là đại biểu lớp ngữ văn của cô, tên là Tần Diên.

Là đưa bài tập ngữ văn vừa thu xong cho Lục Thời Hoan, thuận tiện báo cáo tình hình thu bài tập.

"Cô giáo, cả lớp chỉ có Khúc Chính Phàm không nộp bài tập.” Tần Diên mở miệng, giọng nói mềm mại, giống như một viên kẹo dẻo tan chảy trong miệng, có chút ngọt ngào.

Cô ấy rõ ràng thấy Khúc Chính Phàm ở bên cạnh, nhưng cũng không chút tránh hiềm nghi, trực tiếp báo tên của cậu ta.

Ngay cả Lục Thời Hoan cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn sắc mặt Khúc Chính Phàm.

Cô vốn cho rằng, thiếu niên kia chắc chắn cũng giống như vừa rồi đối với cô, chẳng hề để ý thậm chí là vẻ mặt khinh thường.

Kết quả ánh mắt Lục Thời Hoan dừng trên người cậu ta, lại phát hiện cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.

Không chỉ như thế, ngay cả tư thế đứng xiêu vẹo cũng lặng yên không một tiếng động trở nên thẳng tắp.

Một Khúc Chính Phàm khác thường này, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt Lục Thời Hoan.

Cô nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc, như có điều gì đó để suy nghĩ.

"Cô giáo, nếu không có việc gì khác, em về phòng học trước." Tần Diên nhìn Lục Thời Hoan không chớp mắt.

Lục Thời Hoan cũng hoàn hồn, cười tủm tỉm nhìn cô ấy nói: "Giúp tôi phát sách bài tập xuống đi.”

Trên bàn cô gấp hai xấp sách bài tập ngôn ngữ, tổng cộng có 35 quyển, trọng lượng cũng không nhẹ.

Vốn dĩ Lục Thời Hoan định bảo Tần Diên trở lại phòng học gọi một bạn nam tới hỗ trợ, kết quả Khúc Chính Phàm đứng bên cạnh cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, rất chủ động tiến lại gần, ôm lấy một xấp sách bài tập nặng hơn.

Còn quy củ báo cáo với Lục Thời Hoan: "Cô giáo, tôi có thể giúp Tần Diên ôm sách bài tập trở về phòng học trước, sau đó lại tới đây được không?”

Giọng điệu, thái độ, hành vi của cậu ta... cùng với vừa rồi quả thực giống như hai người khác nhau.

Lục Thời Hoan sợ hãi một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, giật giật khóe miệng, đáp một tiếng: "Đi đi.”

Sau khi hai người rời đi, Lục Thời Hoan cầm ly nước uống một ngụm nước, nheo mắt suy nghĩ sâu một lát, cuối cùng cũng nhận ra được gì đó.