Chương 41

Lục Thời Hoan bị ánh mắt hưng phấn của cô ấy làm cho càng thêm xấu hổ, bưng nước trà trong tay uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Mình còn chưa nghĩ ra.”

Tạ Thiển: "..."

"Chưa nghĩ ra? Loại chuyện này còn cần suy nghĩ sao, đương nhiên là đồng ý anh ấy rồi!”

Lục Thời Hoan thiếu chút nữa sặc, ngước mắt vội vàng liếc cô ấy một cái, không trả lời, vùi đầu yên lặng ăn tiếp.

Trong lòng cô rất loạn, không có cách nào đáp lại sự chờ mong của Tạ Thiển.

Hiển nhiên Tạ Thiển cũng nhìn ra điểm này, lập tức ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng, ôn nhu nói: "Anh Cẩm Hàn rất tốt, còn tốt hơn Ôn Thời Ý gấp ngàn vạn lần.”

"Cậu và anh ấy rất xứng đôi.”

Động tác nhai đồ ăn của Lục Thời Hoan hơi dừng lại, sau đó trực tiếp nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiển: "Thiển Thiển, sự việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

"Rất phức tạp sao?”

Tạ Thiển không hiểu.

Lục Thời Hoan đành phải chậm rãi giải thích với cô ấy: "Mình và Ôn Thời Ý chia tay chưa đầy ba tháng đã ở cùng anh trai anh ta... Cậu cảm thấy thích hợp sao?”

Tạ Thiển nhíu mày, muốn nói chuyện này có cái gì không thích hợp, kết quả Lục Thời Hoan nói tiếp: "Mình thừa nhận, mình cũng có cảm giác với anh Cẩm Hàn.”

"Nhưng Thiển Thiển, mình vừa mới bước ra khỏi một mối tình thất bại, tạm thời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng bước vào một mối tình mới.”

"Anh Cẩm Hàn rất tốt, Nhưng mình không muốn hạn chế mục tiêu chọn bạn đời của mình trên người Ôn gia nữa.”

Cô tự nhận, mình còn chưa hiểu rõ Ôn Cẩm Hàn.

Cũng giống như lúc trước cô đối với Ôn Thời Ý cũng không đủ hiểu biết.

Không hiểu nửa kia nên mạo muội yêu đương, là điều tối kỵ trong tình yêu.

Trước kia Lục Thời Hoan không rõ, cho nên cô mới có thể hao phí mười năm trên người Ôn Thời Ý.

Lúc được Ôn Cẩm Hàn thổ lộ cô cũng không hiểu, cho nên mới đồng ý, phải suy nghĩ cẩn thận.

Hiện giờ ngồi nói chuyện với Tạ Thiển, cô lại bỗng nhiên hiểu được.

Chuyện tương lai ai cũng không thể nói chính xác, ai có thể cam đoan, Ôn Cẩm Hàn sẽ không phải là Ôn Thời Ý thứ hai chứ?

Dù sao lúc mới cùng Ôn Thời Ý yêu nhau, anh ta cũng đối tốt với cô không kém Ôn Cẩm Hàn.

Trên thế giới này không thể xác định nhất chính là lòng người.

Tất nhiên rồi, đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến cô quyết định từ chối Ôn Cẩm Hàn.

Còn có một phần nguyên nhân nữa là quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý. Lục Thời Hoan không có cách nào tưởng tượng được, sau khi mình và Ôn Cẩm Hàn yêu nhau, hàng xóm láng giềng sẽ suy nghĩ như thế nào, chú và dì Ôn gia sẽ nghĩ như thế nào.

Phải chịu đựng những lời chỉ trích chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.

Bản thân cô cũng thôi đi, Ôn Cẩm Hàn vô tội như vậy, cần gì phải kéo anh xuống nước.

"Ý cậu là gì?" Tạ Thiển có chút bối rối.

Cái gì gọi là "không muốn lại đem mục tiêu chọn bạn đời giới hạn ở người Ôn gia"?

Lục Thời Hoan vớt một chuỗi đuôi phượng từ trong nồi, tiện thể nhìn lướt qua Tạ Thiển một cái, cười nói: "Trên đời này, tìm đàn ông hai chân còn không dễ sao? Mà nhất định phải lựa chọn giữa Ôn Thời Ý và Ôn Cẩm Hàn.”

Đây chính là suy nghĩ chân thật trong lòng Lục Thời Hoan lúc này.

Bây giờ cô chỉ là có cảm tình với Ôn Cẩm Hàn, cũng không phải là anh thì không thể.

Lục Thời Hoan nói như vậy, Tạ Thiển đã hiểu.

"Vậy cậu định từ chối anh Cẩm Hàn sao?" Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Tạ Thiển ủng hộ quyết định của Lục Thời Hoan.

"Ừm." Lục Thời Hoan khẽ đáp một tiếng, kéo đuôi phượng trên tăm trúc vào trong bát, động tác dừng lại một lát, rồi cúi đầu xuống.

Sau đó hai người đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí trên bàn ăn trầm thấp hơn rất nhiều.

Đến khi tính tiền rời đi, trên đường về nhà, Tạ Thiển mới khoác tay Lục Thời Hoan an ủi cô: "Từ từ đi, dù sao anh Cẩm Hàn cũng nhất định sẽ luôn chờ cậu.”

Không thể nghi ngờ, lời nói của cô ấy đã gây áp lực vô hình cho Lục Thời Hoan.

Nếu như có thể, cô càng hy vọng Ôn Cẩm Hàn không cần chờ đợi nữa.

Chờ đợi có tư vị gì, Lục Thời Hoan hiểu rõ nhất. Cô không muốn để Ôn Cẩm Hàn cảm nhận được loại cảm giác này, cho nên sau khi về đến nhà, Lục Thời Hoan đã nhanh chóng giải quyết, cô gửi tin nhắn wechat cho Ôn Cẩm Hàn, từ chối lời tỏ tình của anh.

Vì không để cho mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, vì ngày sau còn có thể thấy tốt về nhau, Lục Thời Hoan còn bổ sung một biểu cảm đáng yêu, chúc phúc Ôn Cẩm Hàn tìm được người tốt hơn thích hợp hơn cô.

Nhưng mà, sau khi một loạt tin tức được gửi đi, lại như đá chìm biển rộng, thật lâu không có đáp lại.

Trái tim Lục Thời Hoan cũng vì vậy mà treo lơ lửng, đứng ngồi không yên.

Cứ như vậy dày vò một giờ đồng hồ, âm thanh nhắc nhở tin nhắn wechat vang lên.

Ngón tay cầm bút của Lục Thời Hoan đang chuẩn bị bài giảng trước bàn trang điểm để dời đi sự chú ý cứng ngắc một lát, đảo mắt khóa điện thoại di động đặt trên bàn, tim đập có chút nhanh.

Bản thân Lục Thời Hoan cũng không thể nói tới là vì sao, chỉ không hiểu sao lại có loại cảm giác khẩn trương này.

Cảm giác khẩn trương này kéo dài khoảng ba phút, cô mới miễn cưỡng kìm nén được, vân tay mở khóa điện thoại, mở tin nhắn WeChat.

Quả nhiên là tin nhắn Ôn Cẩm Hàn gửi tới: [Được, anh biết rồi.]

Một dòng chữ ngắn ngủi, hiện lên trên màn hình điện thoại di động lạnh như băng, nhưng cũng khắc sâu trong lòng Lục Thời Hoan.