Chương 40

Dù sao Tạ Thiển vẫn không thích anh ta, sở dĩ có thể thân thiết với Ôn Thời Ý, hoàn toàn là nể mặt Lục Thời Hoan.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Thiển hỏi Lục Thời Hoan vấn đề này.

Đây cũng là lần đầu tiên có người hỏi Lục Thời Hoan về vấn đề này.

Cô có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới khuấy nước chấm trong bát, vừa suy nghĩ vừa nói: "Mình cũng không nói được.”

"Hẳn là ngày thi lên trung học cơ sở, lúc anh ta đi xe đạp đưa mình đến phòng thi đi.”

Ngày hôm đó ánh mặt trời đặc biệt tốt, vạn dặm không mây, sắc trời xanh thẳm.

Ba mẹ Lục đi công tác chưa về, Lục Thời Hoan cũng quên nói cho ông bà nội biết ngày hôm sau cô đi thi, vì thế hôm đó cô dậy muộn.

Hoảng hốt mở cửa ra, vừa vặn gặp được Ôn Thời Ý bước lên xe đạp.

Ôn Thời Ý mười lăm tuổi, vóc dáng so với đại bộ phận nam sinh trong lớp đều cao gầy hơn, anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay trắng tinh, cố ý không cài hai cái cúc ở cổ áo, mở cổ áo, lộ ra xương quai xanh có thể nuôi cá vàng cùng yết hầu lăn lộn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh khiến Lục Thời Hoan mặt đỏ tai hồng.

Hiển nhiên Ôn Thời Ý cũng nhìn thấy cô, đôi mắt tràn ngập ánh mặt trời cười khanh khách đánh giá cô một phen, khẽ nâng cằm về phía cô, vẻ mặt tuổi trẻ khinh cuồng tùy ý cười, cùng với một giọng nói dễ nghe.

"Lên xe đi, con sâu nhỏ.”

Lục Thời Hoan chính là như vậy rơi vào trong giọng điệu phóng đãng bất kham của anh ta nhưng tràn đầy sủng nịch.

Lúc đó cô vừa bước vào tuổi dậy thì, có đôi khi cùng Tạ Thiển len lén mua tiểu thuyết ngôn tình đọc và đang khao khát về một tình yêu ngọt ngào.

Ngày đó dưới ánh mặt trời, anh ta gọi cô là "con sâu nhỏ", Ôn Thời Ý cứu cô trong lúc nguy nan, liền vừa vặn đυ.ng vào trong lòng cô, trở thành nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình của cô.

Về sau, khi Lục Thời Hoan nhìn anh liền không còn cách nào đơn thuần như trước, chỉ coi anh là bạn chơi nhà hàng xóm nữa rồi.

Từ đó về sau, cô đặc biệt thích lôi kéo Tạ Thiển, chạy đến sân bóng rổ xem bọn Ôn Thời Ý chơi bóng rổ trong giờ giải lao.

Trên sân bóng tư thế của thiếu niên bừng bừng đổ mồ hôi như mưa, dần dần trở thành người mà cô ngày đêm suy nghĩ đến.

Bây giờ nhớ lại, Lục Thời Hoan cảm thấy mình lúc đó còn quá trẻ.

Đối với định nghĩa của tình yêu là không đủ hiểu biết, sau đó mơ mơ màng màng học các nhân vật trong tiểu thuyết để tìm kiếm nam chính của riêng mình.

Sau khi tìm được Ôn Thời Ý, cô liền cố định mục tiêu.

Sau đó mang theo bộ lọc mạnh mẽ đi quan sát anh ta, lựa chọn chỉ nhìn thấy ánh mặt trời tràn đầy sức sống và bộ dạng hăng hái của anh ta, mà bỏ qua những thứ khác.

Nói cách khác, từ giây phút Lục Thời Hoan động tâm với Ôn Thời Ý, cô đã trở thành người trong cuộc.

Tự nhiên không có biện pháp giống như Tạ Thiển, lấy góc độ người ngoài cuộc phân biệt Ôn Thời Ý tốt hay xấu.

Cũng chỉ có bây giờ khi cô nhảy ra khỏi cục diện, quay đầu nhìn lại, mới có thể hiểu được một hai.

Tạ Thiển gật đầu, cô ấy hiểu ý của Lục Thời Hoan.

"Không sao, bây giờ cậu tỉnh ngộ cũng không tính là muộn.”

Ít nhất Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý còn chưa kết hôn, còn chưa thật sự bị trói chặt.

Lục Thời Hoan cười nhưng không nói, cụp mi mắt xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy viên bò viên nổi lên trong nồi, chuẩn bị lấy muống vớt lên.

Tạ Thiển lại nói tiếp: "Hoan Hoan, bây giờ cậu đã thoát khỏi mối tình thất bại trước đó, vậy có nghĩ tới việc bắt đầu với một tình yêu mới không?”

Hỏi vấn đề này, Tạ Thiển đã cân nhắc thật lâu.

Cô hỏi thăm thay Ôn Cẩm Hàn, dù sao Ôn Cẩm Hàn đã thích thầm Lục Thời Hoan nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng.

Lục Thời Hoan đang vớt bò viên vào trong chén động tác dừng lại, không biết tại sao, trong đầu theo bản năng nhớ tới gương mặt tuấn tú của Ôn Cẩm Hàn.

Cô thất thần, trì trệ trong hai phút, quá mức rõ ràng.

Tạ Thiển đương nhiên nhìn ra: "Phản ứng này của cậu không đúng, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”

Giọng nói của cô ấy lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Lục Thời Hoan nghe vậy, phục hồi lại tinh thần, cô vội vàng bỏ bò viên vào trong nước chấm công thức độc quyền của cô, sau đó như che dấu mà ăn một miếng.

Như thế, Lục Thời Hoan không rảnh trả lời câu hỏi của Tạ Thiển.

Nhưng Tạ Thiển thông minh cỡ nào, lại hiểu rõ cô như thế nào chứ.

Thủ đoạn giả điếc giả câm của Lục Thời Hoan, căn bản không lừa được: "Nói đi nói đi, coi trọng người nào rồi?”

Cô ấy chống cằm, ung dung nhìn chằm chằm Lục Thời Hoan, đáy mắt đầy ý cười.

Ánh mắt kia thật sự không thể bỏ qua, Lục Thời Hoan bị nhìn chằm chằm đến bồn chồn bất an, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng không thể không nói hết toàn bộ chuyện Ôn Cẩm Hàn thổ lộ với cô ra.

Nói xong, cô còn không quên dặn dò Tạ Thiển: "Cậu đừng nói cho người khác biết, Tạ Thâm cũng không được.”

"Còn nữa, đừng để anh Cẩm Hàn biết cậu cũng đã biết rồi.”

Tạ Thiển đang khϊếp sợ, bởi vì cô ấy không ngờ động tác của Ôn Cẩm Hàn lại nhanh như vậy, đã thổ lộ với Lục Thời Hoan rồi!

Cô còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục chờ cơ hội.

Một lúc lâu sau, Tạ Thiển lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đặc biệt hưng phấn: "Sau đó thì sao? Cậu đã trả lời thế nào, hoặc bây giờ hai người đã ở bên nhau chưa?”