Tiếng xấu của lớp 13 chính là một trong những nguồn gốc làm danh tiếng ngày một kém của trường.
Theo lời của của thầy Lý, một nửa trong số 36 học sinh trong lớp không bao giờ chịu chấp hành kỷ luật, một nửa còn lại không gây rắc rối nhưng vì ở trong một môi trường học tập ồn ào và khắc nghiệt như vậy nên họ đã không thể chấp nhận được, động lực học tập cũng gần như là không còn.
Khi Lục Thời Hoan rời khỏi ký túc xá và cầm đống tài liệu trên tay, cô cau mày, tâm trạng tốt của buổi sáng sớm đã bị phá huỷ hết.
Vào lúc này, cô đi về phía khu giáo dục với rất nhiều suy nghĩ, chỉ cảm thấy gánh nặng trên người còn nặng hơn dự kiến, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Trên thực tế, tình hình ở Lớp 13 khối 11 thậm chí còn tồi tệ hơn cả những gì Lục Thời Hoan tưởng tượng.
Khi tiếng chuông reo, cô bước vào lớp mà chỉ có năm, sáu học sinh ngồi trong phòng.
Sau khi tiếng chuông kết thúc, phải khoảng ba đến năm phút sau mới có một hai người lần lượt bước vào.
Những gương mặt sôi nổi lướt qua trước mặt Lục Thời Hoan, người đang đứng trên bục giảng, có người dừng lại vài giây để nhìn cô rồi nghi ngờ quay lại chỗ ngồi của mình.
Trong một lớp học rộng lớn như vậy lại có một không khí quá đỗi nhàn tãn, khiến Lục Thời Hoan nhíu mày.
Tay cô đặt ở mép bàn không khỏi động đậy, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, híp mắt nhìn các học sinh ở dưới.
Các học sinh cũng nhìn chằm chằm vào cô và dường như cũng không biết rằng giáo viên chủ nhiệm của họ đã thay đổi.
Đợi thêm mười phút nữa, trong lớp vẫn còn ba bốn ghế trống.
Lục Thời Hoan liếc nhìn đồng hồ và quyết định không đợi thêm được nữa.
Cô mặc một chiếc quần jean xanh thiên thanh, một đôi giày bình thường sạch sẽ và hoàn mỹ bước ra khỏi bục giảng và đi về phía cửa lớp.
Những ánh mắt của học sinh dõi theo cô, không biết cô là ai.
Ngay sau đó Lục Thời Hoan, liền lập tức giải đáp những nghi ngờ đó cho bọn họ.
Cô đóng cửa lớp quay lại bục giảng, lấy một viên phấn trắng mới tinh từ hộp phấn trên bục giảng.
Lục Thời Hoan đem viên phấn bẻ thành hai nửa, chọn một nửa rồi đưa vào đầu ngón tay, quay lại và viết tên mình lên bảng đen dài bốn mét.
Ba chữ "giáo viên Lục" uyển chuyển thanh nhã, nhanh chóng được viết lên.
Một nhóm học sinh dưới sân khấu nhìn lên, có người trầm giọng đọc.
Sau khi Lục Thời Hoan viết xong liền đặt viên phấn trở lại hộp, quay đầu nhìn học sinh ở dưới mỉm cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng hơn gió thu ngoài cửa sổ: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của các em. Tên tôi là Lục Thời Hoan. "
"Cái gì? Giáo viên mới?"
"Thầy Lý đâu?"
Có một số người hỏi về tình hình của thầy Lý, Lục Thời Hoan liền giải thích ngắn gọn vài câu.
Sau một hồi cả lớp học ồn ào, Lục Thời Hoan lặng lẽ đứng trên bục giảng và quan sát bọn họ, cho đến khi cả lớp học rộng lớn im lặng.
Dù sao ngày đầu tiên đi học, ai cũng không có tâm trạng vào lớp, chưa kể học sinh trong lớp còn chưa tới kịp.
Lục Thời Hoan quyết tâm phải giao lưu thân thiện với học sinh và làm quen với bọn họ trước.
Thời gian cả ngày hôm nay cơ bản đều thuộc về giáo viên chủ nhiệm.
Lục Thời Hoan đã dành một buổi học để cho bọn trẻ chấp nhận sự thật rằng giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng đã rời đi, và cô sẽ là người thay thế thầy ấy dạy ở đây. Cô cũng để cho từng học sinh tự giới thiệu bản thân.
Sau đó là quá trình nhận sách và phát sách.
Cả một buổi sáng trôi qua, ba bốn ghế trống vẫn chưa có ai ngồi.
Trong giờ nghỉ trưa Lục Thời Hoan đã tìm hiểu thông tin gia đình mà các bạn học sinh đăng ký từ trước, từ những tài liệu mà người yêu của thầy Lý đưa cho.
Cô khoanh tròn tên của bốn học sinh không đến trường, sau đó gọi cho người nhà của họ dựa trên thông tin gia đình họ ghi khi mới vào trường.
Khai giảng ngày đầu tiên đã vắng mặt, đối với học sinh khối 11 mà nói thì cũng không phải là dấu hiệu gì tốt.
Lục Thời Hoan đã liên lạc với phụ huynh của ba học sinh và biết rằng bọn trẻ đã ra ngoài từ buổi sáng. Về phần tại sao các em không đến trường thì phụ huynh cũng không biết, và tất cả đều có vẻ rất bận rộn, giọng điệu cực kì vội vàng.
Theo lời của ông ấy, Lục Thời Hoan là một giáo viên, cô cần chú ý nhiều hơn, dường như ông ấy đã quen với việc con cái của mình không đến trường và ông ấy cũng không đặc biệt quan tâm.
Đây không phải là vấn đề đau đầu nhất đối với Lục Thời Hoan, mà đau đầu nhất đối với cô là số điện thoại đăng ký của một trong những học sinh là số điện thoại giả, Lục Thời Hoan gọi nhưng không có ai trả lời.
Sau buổi học đầu tiên vào buổi chiều, ba học sinh mà Lục Thời Hoan vừa mới liên lạc với ba mẹ đã thành một nhóm đi vào lớp.
Cô nói chuyện riêng với họ và nhân tiện hỏi một học sinh khác.
Ba nam sinh tỏ vẻ không biết, trong lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức đối với Lục Thời Hoan.
Cậu bạn vắng mặt cả ngày tên là Khúc Chính Phàm, là học sinh hỗn láo nhất lớp, rất nổi tiếng trong trường, học sinh khác biết cậu ta là người có tính tình xấu, thích ở một mình.
Cô nghe họ nói rằng Khúc Chính Phàm đánh nhau rất giỏi và chưa bao giờ bị thua.
Lúc này, Lục Thời Hoan tạm thời không cần phải lo lắng về sự an toàn của cậu ta nữa.
Chỉ là gia đình của Khúc Chính Phàm không thể nào liên lạc được, chuyện này như thắt lại trong lòng Lục Thời Hoan, nếu không giải quyết cô sẽ luôn cảm thấy bực bội.