Chương 30

Vì vậy, sau buổi tự học buổi tối, Lục Thời Hoan định đến nhà Khúc Chính Phàm theo địa nhà đã đăng ký để hỏi thăm tình hình.

Cột tên người giám hộ của Khúc Chính Phàm bị bỏ trống và cột mối quan hệ được điền bằng "chú".

Theo chỉ dẫn Lục Thời Hoan bắt xe buýt và xuống trạm xe gần tiểu khu của mình, cách đó không xa có sáu trạm dừng.

Sau khi đến nơi, Lục Thời Hoan mua nửa quả dưa hấu và hai quả táo từ người bán hoa quả dưới tiểu khu.

Khi cô đến nhà Khúc Chính Phàm đã mười giờ đêm.

Nhìn lướt qua số nhà, Lục Thời Hoan hứng trí bừng bừng nhấn chuông cửa với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

Cô đang suy nghĩ về cách nói chuyện sau khi gặp người nhà của Khúc Chính Phàm.

Đúng lúc này, cánh cửa nặng nề được đẩy ra từ bên trong, Lục Thời Hoan vội vàng lui về phía sau nửa bước, cô đứng dựa vào tường, như vậy mới tránh bị cửa va vào.

Cô vẫn còn đang bàng hoàng, trên mặt không chút huyết sắc, trắng bệch ra.

Một giây tiếp theo, giọng nam quen thuộc vang lên có chút kinh ngạc: "Thời Hoan?"

Lục Thời Hoan nhướng mắt khi nghe thấy âm thanh này, ánh mắt chạm vào lông mày của người đàn ông dáng người thẳng tắp như cây tùng trong nhà, cô hơi kinh ngạc mở miệng: "Anh Cẩm Hàn..."

Dường như không thể tin được, giọng cô rất nhỏ y như tiếng như muỗi kêu.

Người mở cửa đúng là Ôn Cẩm Hàn.

Sau lưng anh, ngọn đèn hành lang màu trắng mát mẻ chìm vào bóng tối của căn phòng, rất yên tĩnh.

Khi có cơn gió thổi qua, Lục Thời Hoan nhận thấy một chút mát mẻ và trở lại bình tĩnh đầu tiên.

Nhìn Ôn Cẩm Hàn, cô có vẻ ngạc nhiên: "Đây không phải là nhà của chú Khúc Chính Phàm sao?"

“Ừ.” Người đàn ông bình tĩnh thu lại suy nghĩ, khi nghe đến cái tên “Khúc Chính Phàm”, anh cũng mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Những lời tiếp theo của Lục Thời Hoan đã xác nhận suy đoán chính xác của Ôn Cẩm Hàn.

“Em là giáo viên chủ nhiệm mới của Khúc Chính Phàm.” Lục Thời Hoan nói xong, liếc nhìn căn nhà: “Anh Cẩm Hàn, sao anh lại ở nhà Khúc Chính Phàm ?”

Khi lời vừa nói ra, Lục Thời Hoan liền đáp lại mà không đợi Ôn Cẩm Hàn trả lời.

Họ của Khúc Chính Phàm là Khúc, và bạn của Ôn Cẩm Hàn là Khúc Thành Phong cũng có tên là Khúc...

Như thể vừa phát hiện ra bí mật kinh ngạc nào đó, Lục Thời Hoan không nhịn được mở to mắt, che miệng lại để che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn vẫn nhìn thấy, sau đó một nụ cười nở ra trên đôi môi lạnh lùng của anh và thậm chí giọng điệu của anh cũng trở nên từ tính hơn: "Đúng như em nghĩ, Khúc Thành Phong là chú của Phàm Phàm và là người giám hộ của cậu ta."

Lời nói vừa dứt, anh liền quay đi nhường chỗ cho Lục Thời Hoan vẫn cười tươi: "Phàm Phàm và Thành Phong còn chưa về, vào trong ngồi chờ đi."

Ôn Cẩm Hàn biết rất rõ rằng, anh không nên thể hiện niềm vui mãnh liệt xuất phát từ trái tim của mình.

Nhưng anh không thể làm khác được.

Sau vài ngày không gặp mặt anh nhớ cô rất nhiều, khi nhìn thấy cô anh không thể kìm nén được niềm vui của mình.

Đơn giản là thể hiện nó một cách thoải mái.

Nếu là trước đây, Lục Thời Hoan nhất định sẽ đồng ý mà không cần nghĩ đến lời mời của Ôn Cẩm Hàn.

Nhưng trong lòng cô lại có những suy nghĩ lung tung về anh, mỗi lần cô định thoát khỏi chúng anh lại đột nhiên nhảy ra lay động trái tim cô, làm cho những suy nghĩ lung tung đó giống như cỏ dại vô tận..

Lục Thời Hoan không dám đồng ý, chỉ đưa trái cây trong tay cho Ôn Cẩm Hàn, cụp mắt xuống cảm thấy có chút bất lực.

Giọng điệu nhẹ nhàng, cô nói: "Em không vào đâu."

“Muộn rồi, em phải về nhà.” Lục Thời Hoan thẳng thắn giải thích.

Niềm vui vừa xuất hiện trong lòng Ôn Cẩm Hàn đã đông cứng lại.

Anh chậm rãi giật giật khóe môi trong mắt có chút chua xót không thốt nên lời.

Ngược lại, Lục Thời Hoan như nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Cẩm Hàn, anh có thông tin liên lạc cá nhân của Khúc Thành Phong không?"

Khúc Thành Phong chỉ để lại một số điện thoại trong bản đăng kí, Lục Thời Hoan không có cách nào để liên lạc với người giám hộ của cậu ta ngay lập được.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kĩ cô quyết định có được số điện thoại di động riêng sẽ thuận tiện hơn.

Ôn Cẩm Hàn sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắc gật đầu: “Có.”

"Anh có thể cho em thông tin liên lạc của anh ta được không?"

"Anh sẽ gửi thông tin cho em qua WeChat."

Người đàn ông vừa nói vừa quay lại phòng khách lấy điện thoại di động, nhân tiện đặt trái cây Lục Thời Hoan mang lên bàn trà.

Trên đường trở về phòng khách, anh gửi số điện thoại di động của Khúc Thành Phong cho Lục Thời Hoan.

Sau khi suy nghĩ, Ôn Cẩm Hàn lại nói thêm một câu: "Có những lúc đội cảnh sát hình sự có nhiệm vụ nặng nề. Cho dù có lưu số điện thoại di động của anh ta, cũng có thể không liên lạc được ngay lập tức."

"Nếu không liên lạc được với anh ta, em cũng có thể gọi điện thoại cho anh."

Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động, sao chép số điện thoại di động mà Ôn Cẩm Hàn mới gửi cho cô vào danh bạ.

Trong lúc nghe thấy lời nói của người đàn ông cô dừng một chút gõ trên điện thoại, sau đó gật đầu đáp lại.

Sau khi lưu số điện thoại của Khúc thành Phong, Lục Thời Hoan cất điện thoại vào trong túi xách, hai tay thận trọng siết chặt, ánh mắt lấp lánh liếc về phía Ôn Cẩm Hàn: "Vậy em ... đi trước."

Ôn Cẩm Hàn "ừm" nhẹ một tiếng, không thể hiện rõ cảm xúc.

Sau đó Lục Thời Hoan xoay người dời sự chú ý của anh, thẳng lưng, cứng rắn di chuyển từng bước về phía cửa thang máy.