Chương 28

May mắn thay, Khúc Thành Phong có một cái tai tốt mơ hồ hiểu được điều gì đó.

"Chuyện tình cảm, cậu không thể quá mức nôn nóng."

"Nếu cậu ép cô ấy quá mạnh, cô ấy sẽ bỏ chạy."

So với việc Lục Thời Hoan sống trong ký túc xá của trường, về sau còn khó gặp hơn nên Ôn Cẩm Hàn thà tự mình dọn ra ngoài còn hơn.

Ít nhất thì nơi ở của Lục Thời Hoan vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh có thể tiếp tục liên lạc với cô dưới danh nghĩa một người bạn trong tương lai.

Như Tạ Thiển đã nói, bây giờ Lục Thời Hoan đối với anh như vậy nhất định là có quan hệ với Ôn Thời Ý.

Lúc này việc Ôn Cẩm Hàn cần làm là lùi lại một bước, cho Lục Thời Hoan đủ thời gian và không gian để cô có thể thở.

Khúc Thành Phong không khỏi liếc nhìn Ôn Cẩm Hàn: "Cậu thật kiên nhẫn."

Nếu đổi lại là anh ta, khi gặp một người khiến anh ta bị thu hút thì anh nhất định sẽ nói với đối phương về cảm xúc trái tim mình..

Ôn Cẩm Hàn không trả lời nữa, anh chỉ chống tay lên cửa sổ xe nhìn nghiêng về đêm dài ngoài cửa sổ.

Anh không nói với Khúc Thành Phong, anh đã dành tất cả sự kiên nhẫn của mình để thích Lục Thời Hoan.

-

Đầu tháng 9, mùa tựu trường.

Lục Thời Hoan đã dậy thật sớm để chuẩn bị cho buổi sáng ngày hôm nay.

Những bông quế nở rộ ven đường khắp mười dặm vẫn ngửi thấy.

Sáng sớm mở cửa sổ ra, đã có mùi hoa mùi hương ngào ngạt hương thơm hoà cùng gió ban mai.

Trong lúc tập thể dục trên ban công, Lục Thời Hoan vô tình liếc nhìn ban công trống trải bên cạnh, liền nghĩ đến Ôn Cẩm Hàn vừa mới chuyển đi mấy ngày trước.

Suy nghĩ giống như một viên đá đập vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng.

Sau khi trở về nhà, cô nhìn những thùng kẹo que trên bàn ăn, nhớ đến lúc Tạ Thiển cầm kẹo quay lại đêm hôm qua.

Lúc đó Lục Thời Hoan vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tạ Thiển đã đặt hộp kẹo trên bàn ăn, cười nói với cô là của Ôn Cẩm Hàn tặng.

Lục Thời Hoan nhớ tới cảnh tượng trong thang máy lúc đó, mặt đỏ bừng không giấu được sự xấu hổ.

Sau đó cô nhanh chóng đổi chủ đề và hỏi Tạ Thiển tại sao cô ấy lại quay lại nhanh như vậy.

Cô không biết rằng ngay từ đầu Tạ Thiển đã trêu chọc cô, vì vậy cô rất nghiêm túc.

Tạ Thiển bối rối, nói qua loa rồi đi tắm.

Hộp kẹo chưa khui được tận dụng làm vật trang trí, đặt ở góc bàn ăn dựa vào tường.

Lục Thời Hoan thu lại tinh thần, trở về phòng thay quần áo đi ra ngoài.

Trường trung học tam trung Dung Thành cách tiểu khu nơi cô sinh sống khoảng 10 trạm xe buýt. Lục Thời Hoan không chen chúc trên xe buýt mà mượn một chiếc xe đạp chung ở tiểu khu đi đến đó.

Lục Thời Hoan có chút khẩn trương.

Bởi vì trước khi đi ngủ tối hôm qua, cô nhận được điện thoại từ hiệu trưởng trường tam trung Dung Thành yêu cầu cô làm chủ nhiệm lớp 13 của khối 11.

Nghe tin cô giáo chủ nhiệm cũ bị bệnh, cách đây 3 ngày bệnh viện đã có giấy chứng nhận và làm thủ tục rút hồ sơ liên quan.

Hiện tại, không ai trong trường sẵn sàng tiếp quản lớp 13, vì vậy hiệu trưởng đã đưa ra quyết định chọn Lục Thời Hoan, người mới được báo cáo.

Thật ra, ngay từ đầu Lục Thời Hoan đã muốn nhận lớp, nhưng cô đã muốn bắt từ khối 10 trung học, không nghĩ tới hiệu trưởng lại để cho cô chủ nhiệm khối 11.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột đến nỗi Lục Thời Hoan không kịp suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Hiệu trưởng không tiết lộ gì nhiều về tình hình của lớp 13 khối 11. Ông chỉ yêu cầu sáng nay Lục Thời Hoan đến ký túc xá của giáo viên trước, tìm cô giáo viên cũ bàn giao công việc.

Hai mươi phút sau, Lục Thời Hoan đến cổng trước của trường trung học tam trung Dung thành.

Mặt trời sớm đã mọc, ánh nắng xuyên qua mây phủ nhẹ lên dòng chữ mạ vàng của "Trường trung học tam trung"

Lục Thời Hoan đón ánh ban mai bước vào cổng trường, đối diện với một con dốc thoai thoải là thấy một hòn non bộ nhân tạo xung quanh là ao cá.

Với cơ sở làm ao cá, có tổng cộng bốn tuyến đường.

Một đường rẽ sang phải và đi lên nhẹ nhàng dọc theo con dốc, dẫn đến khu vực giáo dục, nơi có thể nhìn thấy các dãy nhà dạy học ở phía xa.

Màu đỏ và trắng tương phản màu sắc tươi sáng cảm giác rất tràn đầy năng lượng.

Theo chỉ dẫn của bảo vệ ở cửa, Lục Thời Hoan đi thẳng qua ao cá qua hồ nước nhân tạo khổng lồ lại đi tiếp qua con đường rợp bóng cây long não, cuối cùng cũng tìm được ký túc xá giáo viên ở góc tây bắc của trường học.

Khu nhà tập thể cao sáu tầng, hai bên tường sơn trắng đã bị mưa xói mòn nhiều năm, vết nước vàng loang lổ khắp nơi.

Trên tường có dấu vết bong tróc, rêu xanh thấp thoáng nơi ẩm thấp.

Lục Thời Hoan nín thở trước cảm giác chán nản cũ kĩ mình nhìn thấy.

Sau một lúc, cô bước xuống bậc thang vào tòa nhà và tìm thấy ký túc xá của giáo viên Lý ở Lớp 13 của học sinh khối 11..

Người tiếp cô là người yêu của giáo viên Lý, nghe nói cô ấy là y tá trưởng của bệnh viện thành phố. Cô ấy đưa cho Lục Thời Hoan hai cuốn sổ và một túi hồ sơ, mời Lục Thời Hoan ngồi uống trà nói chuyện phiếm vài câu.

Trong khoảng thời gian đó, khi cô ấy đề cập đến tình hình của lớp 13, người yêu của giáo viên Lý đã nói: "Những đứa trẻ đó là những đứa trẻ khó chỉ bảo nhất trong toàn bộ trường cấp 3. Lục Thời Hoan cô sẽ khá mệt mỏi đấy."

Lục Thời Hoan lắng nghe một cách cẩn thận và cuối cùng hiểu những gì hiệu trưởng cũ nói rằng không ai muốn tiếp nhận lớp 13 là vì sao.