Chương 27

Anh vừa uống rượu xong, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu ấm áp lộn xộn ở cùng một chỗ, lẫn vào hô hấp của Lục Thời Hoan.

Cứ như vậy vài giây, Lục Thời Hoan cho rằng Ôn Cẩm Hàn đây là uống say, muốn thân mật với cô.

Trái tim cô đập cực nhanh, vài giây còn làm cho cô có rất nhiều liên tưởng, như thế nào cũng không nghĩ tới, mục đích cuối cùng của Ôn Cẩm Hàn lại là kẹo que trong tay cô.

Lúc Lục Thời Hoan đang ngây người, người đàn ông đã nắm chặt tay cô hơi hơi hướng lên trên, cầm tay cô đem chiếc kẹo mới vừa lột ra đưa vào chính miệng anh.

Lục Thời Hoan thả lỏng lực đạo ở đầu ngón tay, chăm chú mà nhìn Ôn Cẩm Hàn ăn kẹo từ trong tay cô.

Cô mặt đỏ như máu, tâm trạng quay cuồng.

Người đàn ông cũng buông tay cô ra, đứng thẳng người lui về phía sau nửa bước.

Anh đẩy viên kẹo từ má trái sang má phải, cảm thấy một đợt ngọt ngào, mới mở miệng giải thích với Lục Thời Hoan: "Miệng có chút đắng."

"Chờ anh ở cửa một lát, anh trả kẹo cho em."

Nói xong, cửa thang máy mở ra.

Ôn Cẩm Hàn đi ra ngoài trước, lấy chìa khóa mở cửa, nhưng Lục Thời Hoan vẫn đang dựa vào thang máy.

Nhịp tim của cô đập quá nhanh và đôi chân cũng nhũn ra đến mức cô không thể đi lại được.

Sau đó, Ôn Cẩm Hàn nhận ra sự khác biệt và quay lại nhìn cô, Lục Thời Hoan gần như không đứng thẳng trong thang máy.

Ôn Cẩm Hàn uống chút rượu, dáng vẻ hơi say rất hấp dẫn.

Chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc, mặt Lục Thời Hoan đỏ đến mức chảy cả máu.

Cho dù như vậy, Lục Thời Hoan vẫn thu hết can đảm từ chối Ôn Cẩm Hàn: "Không cần em không muốn ăn."

"Anh Cẩm Hàn... ngủ ngon."

Lời nói vừa dứt, Lục Thời Hoan cúi đầu, vội vàng tìm chìa khóa từ trong túi xách, mở cửa phòng bên cạnh.

Cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, trên hành lang chỉ còn lại tiếng gió và Ôn Cẩm Hàn.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt bằng ánh mắt phức tạp, sóng trào dâng trong lòng cuối cùng cũng đi hết, anh mở cửa bước vào nhà với vẻ cô đơn, tay cầm viên kẹo đã ngậm trong miệng từ lâu.

Tất nhiên Ôn Cẩm Hàn không lấy kẹo của Lục Thời Hoan vì vị đắng trong miệng.

Chỉ là lúc đó trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, bộ dạng Lục Thời Hoan giống như một tiểu bạch thỏ yếu ớt, vô tình khơi dậy lòng lang dạ sói của anh.

Hoặc có thể là do rượu, nhưng Ôn Cẩm Hàn lại tùy ý di chuyển và làm theo ý mình.

Và bây giờ, anh đang suy nghĩ .

Không nên làm theo ý mình khiến cho Lục Thời Hoan sợ hãi.

Ôn Cẩm Hàn nghĩ rằng có lẽ mình nên nâng cao khả năng tự chủ và kiềm chế bản thân.

Cơn gió giữa đêm ảm đạm và lạnh lẽo, một vài chiếc lá rơi theo gió vào bồn hoa xuống đất, lướt qua chân Ôn Cẩm Hàn vừa rời khỏi tiểu khu.

Người đàn ông ôm một vài cuốn sách trên tay và trên những cuốn sách ấy lại là những cây kẹo mυ"ŧ hình người thật chưa mở.

Xe của Khúc Thành Phong đã đợi ở cửa trước, khi Ôn Cẩm Hàn bước ra khỏi tiểu khu , tình cờ nhìn thấy anh ta và Tạ Thiển đang tựa vào cửa xe cạnh nhau.

Hai người lần lượt trò chuyện, cho đến khi nhận ra dáng vẻ của Ôn Cẩm Hàn sau đó liền đứng thẳng dậy, ánh mắt đồng loạt rơi vào người anh.

“Anh Cẩm Hàn” Tạ Thiển tươi cười chào hỏi và hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đang cầm một thùng kẹo que.

Ôn Cẩm Hàn đáp lại, rồi đưa kẹo cho cô ấy: "Đem về ăn đi."

Tạ Thiển cười đầy ẩn ý và nói đùa "Sao anh không trực tiếp đưa cho Hoan Hoan?"

Ôn Cẩm Hàn không quay lại chỉ mở cửa sau, ném đống sách trên ra ghế sau.

Trời đã khuya, ngày mai Tạ Thiển phải đi làm nên về trước.

Đành rằng đi đến đồn là giả vờ, nhưng cuộc điện thoại đó thực chất là do Khúc Thành Phong gọi, bọn họ cấu kết để cho Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn có cơ hộ ở bên nhau.

Vốn dĩ bọn họ muốn xem liệu Lục Thời Hoan có vượt qua được vào phút cuối hay không, nhưng cuối cùng cô gái đó vẫn chỉ là một cái cọc gỗ.

Sau khi Tạ Thiển rời đi, Khúc Thành Phong đi vòng qua ghế lái và mở cửa.

Trước khi lên xe, anh hỏi Ôn Cẩm Hàn: "Tôi nghĩ tâm trạng cậu đang không tốt. Có muốn tìm chỗ khác uống rượu không?"

“Không.” Ôn Cẩm Hàn đáp, giọng điệu trầm ấm nhưng chắc chắn.

Hai người lần lượt lên xe, trên đường trở về Khúc Thành Phong hỏi Ôn Cẩm Hàn: "Sao vậy? Lục Thời Hoan không nói giữ cậu lại sao?"

"Định bỏ cuộc à?"

Trên thực tế, anh ta không hiểu lắm về quyết định chuyển đi của Ôn Cẩm Hàn.

Như người xưa nói, trăng dưới nước là trăng trên trời.

Nếu anh ta là Ôn Cẩm Hàn nhất định sẽ tận dụng tốt lợi thế địa lý này mà điên cuồng theo đuổi một cách quyết liệt!

Liệt nữ sợ triền lang, cũng không tin Lục Thời Hoan có thể bảo vệ phòng tuyến cho đến cùng, thời gian dài không phá được.

Điều quan trọng nhất là điều kiện của chính Ôn Cẩm Hàn rất tốt, Khúc Thành Phong không thể tin được trên đời này sẽ có người con gái mà anh không thể theo đuổi được.

Bây giờ Ôn Cẩm Hàn đã chuyển đi, dường như anh quyết định từ bỏ, trước khi rời đi dành thời gian một mình với Lục Thời Hoan là cuộc đấu tranh tâm lý cuối cùng của anh.

Khúc Thành Phong không thể hiểu được, dù sao thì anh ta cũng không có kinh nghiệm yêu đương.

Kể từ khi lên xe Ôn Cẩm Hàn đã im lặng, nghe lời anh ta nói liền hạ cửa kính xe xuống.

Gió đêm tràn vào giọng nói trầm ấm của người đàn ông lẫn lộn với tiếng gió rít, gần như bị gió xé toạc.