Chương 26

Hơn nữa mối quan hệ giữa họ quá phức tạp, Lục Thời Hoan đã lựa chọn dao sắc chặt đứt tất cả những tâm tư này.

Hiện tại đối với anh còn chỉ có một chút hảo cảm, cô vẫn còn có thể thoát thân.

Quyết định chuyển nhà, đêm đó Lục Thời Hoan đã báo cho Tạ Thiển.

Bị Tạ Thiển khuyên hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Thời Hoan vẫn không có thay đổi chủ ý.

Không có biện pháp, Tạ Thiển đành phải lặng lẽ đem chuyện này nói cho Ôn Cẩm Hàn, cũng coi như là cho anh chuẩn bị tâm lý sớm.

Nhưng Tạ Thiển không nghĩ tới chính là, buổi tối hôm sau, Ôn Cẩm Hàn đã đến gõ cửa phòng trọ các cô.

Lúc ấy Lục Thời Hoan đang đắp mặt nạ vừa đọc sách, hai chân ngồi ở trên sô pha, vô cùng nhập tâm.

Tiếng đập cửa vang lên một lúc, cuối cùng vẫn là Tạ Thiển từ trong phòng bếp ra mở cửa.

Thấy người ngoài cửa đang đứng là Ôn Cẩm Hàn, Tạ Thiển sửng sốt hai giây, sau đó đã mời anh vào nhà.

Ôn Cẩm Hàn nói: “Anh muốn hỏi tối ngày mai hai người có rảnh không cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Vóc người anh cao gầy, mặc dù Tạ Thiển che ở giữa, cũng không gây trở ngại cho anh đánh giá Lục Thời Hoan đang ngồi trên sofa bên kia.

Thanh âm của người đàn ông truyền vào trong căn phòng theo gió thổi tới tai Lục Thời Hoan.

Ánh mắt theo bản năng như ngừng lại trên trang sách, tầm mắt mơ hồ, vô ý ngắm nhìn.

Im lặng chú ý động tĩnh , nghe thấy Ôn Cẩm Hàn nói: “Anh muốn chuyển nhà, muốn mời mọi người ăn một bữa cơm đi.”

“Coi như là tiếp viện các người tiếp phong yến.”

Ôn Cẩm Hàn nói lời này không có một khuyết điểm nào, giống như một người bạn thân thiết đối đãi với nhau.

Tạ Thiển đã đáp ứng, Lục Thời Hoan tự nhiên cũng không thể một mực cự tuyệt.

Chỉ là trong lòng cô cũng giống như Tạ Thiển đầy kinh ngạc, không rõ tại sao Ôn Cẩm bỗng nhiên lại phải chuyển nhà.

Lục Thời Hoan cũng không hỏi, toàn bộ câu chuyện chỉ cùng Ôn Cẩm Hàn nói qua một câu nói.

Đó là Ôn Cẩm Hàn cùng cô và Tạ Thiển chúc ngủ ngon, theo phép lịch sự đáp lại một câu: “Ngủ ngon.”

Rầm ——

Cửa phòng đóng lại.

Tiếng gió đột nhiên im bặt, tóc Lục Thời Hoan bị thổi loạn nằm trên đầu vai cô.

Tạ Thiển im lặng trở về trong, phòng sắc mặt ngưng trọng, cái gì cũng chưa nói.

Cô ấy mơ hồ đoán được lý do Ôn Cẩm Hàn chuyển nhà, chắc là sợ Lục Thời Hoan cảm thấy phiền toái đi. Rốt cuộc Lục Thời Hoan chuyển nhà là bởi vì muốn hoàn toàn rời xa anh, cho nên hai người bọn họ ai dọn đi đều là giống nhau.

Nghĩ nghĩ, Tạ Thiển thuận thế giữ Lục Thời Hoan lại: “Anh Cẩm Hàn muốn dọn đi ở cùng bạn bè, cậu cũng đừng dọn tới học ký túc xá ở đi, mình nghe nói kí tức xá của giáo viên tam trung đã làm từ lâu, điều kiện bên trong quá khó khăn”

“Cậu đi đến đó khẳng định không quen, hơn nữa cậu đi rồi, một mình ở phòng lớn như vậy thật quá cô đơn.”

Lần này khuyên bảo nhưng thật ra lại thành công, Lục Thời Hoan đã đồng ý ở lại.

Bởi vì như Tạ Thiển suy nghĩ, cô dọn đi là bởi vì Ôn Cẩm Hàn. Hiện tại nếu Ôn Cẩm Hàn muốn chuyển nhà, Lục Thời Hoan cũng không có lý do gì phải chuyển đi nữa.

Cô đương nhiên cũng luyến tiếc Tạ Thiển.

Cách 7 giờ tối còn xa, Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển đã đến gặp Ôn Cẩm Hàn.

Lúc đó Ôn Cẩm Hàn đã tìm công ty chuyển nhà đem vật dụng dọn hết tới chỗ Khúc Thành Phong, bởi vì còn có mấy quyển sách quên lấy, nên đã đổi địa điểm ăn cơm thành tiệm lẩu ở gần tiểu khu.

Ngoại trừ Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn còn mời thêm Khúc Thành Phong.

Trong bữa tiệc bầu không khí còn tính hòa hợp, hai người đàn ông uống chút rượu, khi đi ra ngoài tiệm lẩu, khuôn mặt Ôn Cẩm Hàn đã hiện lên những mảng đỏ khả nghi.

Anh gọi Khúc Thành Phong lấy xe chạy đến chờ trước cửa tiểu khu, chính mình đi theo Lục Thời Hoan cùng Tạ Thiển lên lầu đi lấy mấy quyển sách kia.

Ba người mới vừa tiến vào toà nhà, Tạ Thiển bảo nghe điện thoại, nói có việc muốn chạy đến cục.

Lục Thời Hoan giương miệng, trơ mắt nhìn cô ấy chạy khỏi toà nhà, tim đập không khỏi nhanh hơn.

Bởi vì Tạ Thiển đã rời đi, chỉ còn lại có mình cô cùng Ôn Cẩm Hàn đơn độc ở chung.

Đinh ——

Thang máy tới rồi, Ôn Cẩm Hàn chân dài đi vào trước, anh giơ tay đỡ cửa chờ Lục Thời Hoan tiến vào.

Lục Thời Hoan ngừng thở, ngẩng đầu nhìn thang máy cùng dáng người cao gầy của người đàn ông, cô cắn răng, hạ thấp mi mắt bước vào.

Ôn Cẩm Hàn mặc một bộ trang phục trắng đen, đeo trên đỉnh đầu một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Thân hình to lớn của anh đứng trong thang máy, có vẻ càng khiến cho không gian trở nên chật chội, nhỏ hẹp.

Lục Thời Hoan tiến vào sau đó cô dựa vào cửa góc bên phải. Bởi vì khẩn trương, cô lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo que vị vải, tính toán dùng đường bên ngoài ổn định lại cảm xúc.

Kết quả Lục Thời Hoan mới vừa định đem vỏ bọc lột ra, giơ tay cầm kẹo que lên đã bị một bàn tay dày rộng ấm áp cầm lấy.

Tim cô đập mãnh mẽ lên từng hồi, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cái tay kia và chủ nhân của nó, ánh mắt liền cùng Ôn Cẩm Hàn đột nhiên đối mặt.

Cặp mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy đôi mắt nhìn xuống ánh đèn sáng trong thang máy, không rõ cảm xúc.

Nhưng bị anh nhìn chăm chú đủ để khiến Lục Thời Hoan bị đánh cho tơi bời, tâm thần hoảng loạn.

Lục Thời Hoan thậm chí quên mất việc tự hỏi, chỉ trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông dần dần hạ thấp, chậm rãi phóng đại trước mắt……