Chương 45

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Thuận Đế xem xong sổ con ám vệ trình lên, biểu tình có hơi mất tự nhiên, bất đắc dĩ đè trán, sau đó ném sổ con cho Thái Tử Vân Diễn: “Ngươi nhìn qua đi.”

Vân Diễn không rõ nguyên do nhận lấy, sau khi nhìn thấy rõ ngọn nguồn, sắc mặt cũng trở nên rất cổ quái, ngữ khí có chút chần chừ: “Kỹ thuật diễn của Tiểu Ngũ càng thêm tinh vi?”

Cũng không trách Vân Diễn sẽ có ý nghĩ như vậy, Vân Nhược Dư từ nhỏ đã nhận được muôn vàn sủng ái, nghĩ muốn cái gì chỉ cần vẫy tay sẽ có rất nhiều người người trước ngã xuống, người sau tiến lên thỏa mãn nàng.

Có bao giờ cần phải khóc rơi nước mắt?

Thuận Đế tức giận trừng mắt nhìn trưởng tử một cái: “Ngươi nghĩ trẫm muốn đùa giỡn với ngươi sao? Trẫm muốn hỏi ngươi, chuyện này ngươi có giải quyết biện pháp gì không?”

Vân Diễn nhẹ nhàng lắc đầu, chuyện này căn bản là không có biện pháp giải quyết, bây giờ Vân Nhược Dư ai cũng không quen không biết, hắn vốn là huynh trưởng, hiện giờ cũng trở thành người xa lạ.

Vân Nhược Dư nhận định mình là người lạ chịu ân huệ của Tề Loan, như vậy Vân Diễn chỉ có thể thuận theo.

Chua xót trong đó cũng chỉ có chính mình mới biết được.

Vân Diễn trộm liếc mắt nhìn phụ hoàng một cái, lại cảm thấy mình không phải người thảm nhất, thảm nhất không ai hơn phụ hoàng, ngày ấy Tiểu Ngũ tỉnh lại, sau khi nhìn thấy phụ hoàng liền khóc nháo không ngừng, thậm chí cự tuyệt phụ hoàng tới gần, kém chút nữa khiến phụ hoàng cũng chảy nước mắt theo.

“Cũng không biết Tiểu Ngũ thế nào, trong ấn tượng của trẫm con bé rất ít khi khóc nhè.” Thuận Đế có hơi đau lòng nói, tuy rằng ngày thường Vân Nhược Dư thích lăn lộn, thích những thứ có hơi kỳ quái, nhưng tính tình rộng rãi hoạt bát, thông minh lanh lợi, là nữ nhi Thuận Đế thương yêu nhất.

“Đợi ngày mai hạ triều, gọi Tề Loan tiến cung hỏi rõ là có thể biết được, hôm nay sắc trời đã tối, nếu lúc này phụ hoàng gọi người tới, Tiểu Ngũ bên kia khả năng không cách nào giải thích.” Vân Diễn tin tưởng Tề Loan làm việc có chừng mực, không đến mức thật sự khiến Vân Nhược Dư thương tâm ủy khuất.

Huống hồ từ trong sổ con ghi lại, hẳn là không có đại sự gì.



Sau khi Thuận Đế nghe xong, cũng chỉ có thể dừng lại tâm tư: “Ngày mai để Tề Loan nghĩ cách mang theo ngự y hồi phủ, nhìn Tiểu Ngũ qua một lần, nhiều ngày như vậy không tốt lên cũng không phải chuyện tốt.”

“Mẫu hậu ngươi thường xuyên hỏi trẫm tình trạng của Tiểu Ngũ như thế nào, trẫm nói cho nàng biết tất cả tạm ổn, nàng còn nói trẫm không quan tâm hài tử. Trẫm nói với nàng không liên quan, nàng lại nói Tiểu Ngũ đều là do trẫm quá sủng ái nữ nhi, ngươi nói có quá phận không?” Thuận Đế đau đầu không thôi.

Liên tục cảm khái đối với chuyện của hài tử, nữ nhân đều không có lý trí.

Thuận tiện báo cho đại nhi tử, ngàn vạn lần lúc ở bên cạnh Thái Tử Phi không được nói đến chuyện hài tử.

Vân Diễn cẩn thận nghe, cười nhạt một tiếng, nói mình đã hiểu.

Hơn nữa Vân Diễn còn biết rõ một chuyện, thời điểm nam nhân oán giận thê tử của mình, cũng chỉ cần nghe là tốt, không cần để trong lòng.

Thái Tử ngày xưa không hiểu chuyện, khi phụ hoàng oán giận mẫu hậu liền đứng ra bênh vực kẻ yếu một hồi, kết quả không được khen, ngược lại còn bị phụ hoàng giáo huấn, hỏi mình có ý kiến với thê tử của mình hay không.

Từ sau đó trở đi Vân Diễn liền hiểu rõ, khẩu thị tâm phi có vô số người.

Ngay cả bê hạ cửu ngũ chí tôn cũng không thể ngoại lệ.

……

Trong hoàng cung phụ tử hai người thương lượng một hồi, ở tướng quân phủ Tề Loan lại vô cùng không dễ chịu.

Tề Loan thật vất mới dỗ được Vân Nhược Dư, vón còn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ sau khi công chúa điện hạ lau khô nước mắt lấy lại tinh thần lại bắt đầu nhiệt tình mười phần thúc giục hắn đi đọc sách.

Dường như đây là chuyện lớn nhất ngay cả có tức giận, có ủy khuất, có khổ sở, cũng không thể quên.

Chờ đến khi Tề Loan đọc hết sách như nàng mong muốn, Vân Nhược Dư mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.



Dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai dậy sớm.

Tề Loan hữu khí vô lực đồng ý, đợi người rời đi nằm trên giường trực tiếp ngủ luôn.

Ngay cả khi nằm xuống, tâm thần và thể xác của Tề Loan vẫn mệt mỏi, chỉ cảm thấy mang binh đánh giặc cũng không có mệt mỏi như vậy

Sáng sớm hôm sau, Tề Loan đúng giờ bị Vân Nhược Dư đánh thức, trải qua chuyện hôm qua tàn phá, Tề Loan biết rõ việc này đã không còn cách nào xoay chuyển, sức lực giãy giụa cũng tiết kiệm, an phận rời giường rửa mặt chải đầu, đọc sách.

Sau đó rời khỏi phủ đệ.

Sự tình thoạt nhìn cũng không có khác nhau quá lớn, cũng không biết Vân Nhược Dư nghĩ không cho hắn loạn mua đồ vật, vẫn nhớ kỹ hắn “Tàng tư tiền nhà”, cho nên hôm nay khi ra cửa không cho hắn chút ngân lượng nào.

Thời điểm Tề Loan ngồi ở trà lâu uống trà, chỉ cảm thấy thật chua xót.

Ngay khi Tề đại tướng quân đang suy tư có nên tìm một gian khách điểm nghỉ tạm hay không, Thuận Đế lại phái thị vệ tới tuyên hắn vào cung yết kiến.

Tề Loan biết rõ chuyện hôm qua không thể gạt được, biết rõ lần này bệ hạ và Thái Tử muốn gặp hắn không phải cái gì chuyện tốt, lại như cũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Làm hắn lang thang trên phố suốt một ngày, cũng thật gian nan.

Trong Ngự Thư Phòng, Thuận Đế đang phê tấu chương, Thái Tử ở Đông Cung xử lý chính vụ. Chỉ có Thất hoàng tử đứng một bên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Bộ dáng này, dường như Tề Loan đã làm lên tội ác tày trời nào.

Tề Loan mặt không đổi sắc hành lễ, sau đó cung kính đứng ở một bên.