Chương 46

Vân Dật cũng không muốn vòng vo với Tề Loan, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn, chuyện hôm qua là như thế nào.

Tề Loan vẫn biết được, Thuận Đế phái ám vệ che chở Vân Nhược Dư, nhất cử nhất động của bọn họ tất nhiên là không thể gạt được mắt bệ hạ, cũng may Thuận Đế có chừng mực, không phải là muốn giám thị trọng thần là mình, chỉ đi theo từ rất xa, bảo hộ Vân Nhược Dư an toàn.

“Hôm qua thần cùng công chúa tới Lan Ngọc phường xem chỉ thêu, công chúa ngại chỉ thêu kia quá đắt, thần nói sai vài lời, khiến cho công chúa thương tâm khổ sở.” Tuy rằng Tề Loan đã dỗ tốt Vân Nhược Dư, cũng biết được nàng vì nguyên nhân gì mà khóc, chỉ là đến bây giờ hắn còn chưa thể hiểu rõ Vân Nhược Dư vì sao phải thương tâm khổ sở.

“Biểu tình đó của ngươi là gì?” Vân Dật bất mãn mở miệng.

Tề Loan nhàn nhạt ngước mắt, hắn có thể có biểu tình gì? Còn không phải là nghi hoặc sao.

Vân Dật hận rèn sắt không thành thép nói: “Bây giờ nàng tự cho mình là nông phụ, mà ngươi là tú tài nghèo, nông phụ đã thiếu tiền hơn một năm, tú tài suốt ngày chỉ tiêu tiền, không biết kiếm tiền, nàng đau lòng bạc đó, ngươi biết rõ đúng không?”

Ngay sau đó dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn Tề Loan.

Trong lúc nhất thời Tề Loan cũng không biết nói gì, rốt cuộc ai mới là ngốc tử.

Thất hoàng tử nhập diễn sâu như vậy sao?

Thấy thế nào cũng có vẻ hiểu rõ hơn cả đương sự là hắn.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Vân Dật cười nhạt một tiếng, vô cùng bất mãn với Tề Loan, nếu không bởi vì Vân Nhược Dư hiện giờ chỉ nhận ra Tề Loan, Vân Dật nhất định sẽ không thỏa hiệp như vậy, đã sớm đem người mang về rồi.

“Lão Thất, câm miệng.” Thuận Đế chờ xem diễn đủ rồi, mới nhàn nhạt quát lớn nhi tử, Vân Dật tuy bất mãn, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt phụ thân.



Ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Thuận Đế rất có hứng thú hỏi Tề Loan, hôm qua đến tột cùng là làm sao dỗ tốt được Vân Nhược Dư.

Tề Loan kinh ngạc không thôi, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Bệ hạ?”

“Khụ.” Thuận Đế ngượng ngùng ho khan một tiếng, cũng biết hành vi của mình có hơn phân nửa không phúc hậu: “Trẫm chỉ là……”

“Thần hiểu rõ, bệ hạ là lo lắng cho Ngũ công chúa.” Tề Loan vô cùng thức thời cho Thuận Đế một bậc thang.

Thuận Đế rất vừa lòng Tề Loan thức thời, đặt sổ con trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tề Loan, bày ra dáng vẻ bộ lắng nghe.

Thực sự đánh giá cùng tò mò hôm qua hắn đến tột cùng làm gì.

Tề Loan vốn dĩ không cảm thấy có gì cả, khi hôm qua dỗ Vân Nhược Dư, có bao nhiêu lời nói liền tự nhiên như vậy mà nói ra, bây giờ đứng trước mặt mọi người, đặc biệt còn là phu thân và ca ca của nàng.

Tề Loan thật sự trăm triệu lần không làm được.

Chỉ cần hồi tưởng thoáng qua một chút liền cảm thấy xấu hổ không thôi, huống chi là nói ra.

“Hồi bệ hạ, vi thần… Vi thần…” Tề Loan lắp bắp nửa ngày, nghẹn ra một câu: Thỉnh bệ hạ thứ tội.

Thuận Đế cũng không muốn làm khó người khác, liền dừng tâm tư hỏi han vài câu.



Lại hỏi một chút tình hình gần đây của Vân Nhược Dư, đợi đến khi biết được Vân Nhược Dư gần đây ngày ngày đều xuống bếp, không chỉ Thuận Đế, ngay cả ánh mắt của Thất hoàng tử cũng thay đổi.

Sắc mặt phụ tử hai người cổ quái nhìn Tề Loan, trong lòng Tề Loan lộp bộp một trận, chẳng lẽ bệ hạ và Thất hoàng tử cũng là người bị hại sao?

Tức khắc, ánh mắt Tề Loan nhìn Thuận Đế và Thất hoàng tử cũng thân thiết hơn không ít.

Quân thần hàn huyên một hồi, Tề Loan hỏi ra một nghi hoặc ẩn sâu dưới đáy lòng: “Ngũ công chúa dường như đối với vị trị tiến sĩ nương tử rất có… Hảo cảm?”

Kỳ thật Tề Loan nói đã rất uyển chuyển, nếu người trước mặt không phải Thuận Đế, hắn đại khái liền hỏi Vân Nhược Dư có phải càng thích văn thần hay không.

Thuận Đế có hơi không rõ nội tình..

Đợi sau khi nghe được Tề Loan bị bắt canh bốn dậy đọc sách, cười ha ha lên, ông cũng không muốn nói cho Tề Loan, Vân Nhược Dư đó là nhìn qua sách nên nghĩ nhiều, ai bảo bên trong tiệm sách Kim Lăng thành bán đống thoại bản kia, hơn phân nửa đều là tài tử cùng giai nhân chiếm đa số.

“Có lẽ bởi vì hôn phu của Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa, đều là văn thần đi.” Thuận Đế sờ sờ chòm râu mở miệng.

Hắn và Hoàng Hậu tổng cộng có hai trai ba gái, trừ bỏ Thất hoàng tử Vân Dật và Ngũ công chúa Vân Nhược Dư còn không chưa thành thân.

Còn lại ba người đều đã thành hôn gả cưới.

Đại Thần đối với phò mã không khắc nghiệt, sau khi cưới công chúa, vẫn có thể nhập sĩ làm quan.

Phu quân của Trưởng công chúa và Nhị công chúa đều là văn thần, Trưởng công chúa gả cho đương triều thủ phụ, Nhị công chúa hôn phối với tiền khoa Trạng Nguyên.