Chương 43

“Không có bao nhiêu, toàn bộ đều ở đây, vốn dĩ ta muốn mua thêm nhưng lại không có đủ tiền.” Tề Loan có hơi uất ức giải thích, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn mua đồ còn phải tính toán cộng cộng trừ trừ.

Kỳ thật vốn dĩ Tề Loan còn muốn mua thêm, vẫn là La Sát ngăn lại, nói mua quá nhiều rất khó giải thích.

Lúc ấy Tề Loan không rõ tại sao lại khó giải thích, bây giờ đã có thể hiểu rõ ràng toàn bộ.

“Nếu chàng biết mình không có tiền, chàng còn mua những thứ này làm gì? Còn có phấn mặt này, vì sao lại phải mua tận ba hộp? Còn là màu giống nhau.” Vân Nhược Dư nhìn ba hộp phấn mặt trước mắt, không chỉ đau đầu, quả thực đến cả tim gan cũng bắt đầu đau lên: “Chàng đem về trả lại đi.”

“Không được.” Tề Loan không chút do dự cự tuyệt, phấn mặt này sao có thể trả lại?

Thời điểm hắn mua có rất nhiều người nhìn thấy, hơn nữa hắn còn lôi kéo chưởng quầy hỏi đông hỏi tây, bao nhiêu người đều nhìn trong mắt.

Tề Loan cảm thấy mình túm người ta hỏi đông hỏi tây mà chỉ mua ba hộp đã là chuyện vô cùng mất mất. Hiện tại còn muốn hắn đem mấy hộp phấn này trả lại?

Chuyện này sao có thể?

Nếu như để người khác biết, hắn còn biết cắm mặt vào đâu?

“Đó đều là đồ ta tặng cho nàng, ta không trả.”

“Một hộp phấn mặt có thể dùng được rất lâu, nào cần tới ba hộp.” Ủy khuất trong lòng Vân Nhược Dư đã sớm biến mất, thay vào đó là cảm giác chua xót.



“Nhưng mấy màu này không giống nhau.” Tề Loan làm trò trước mặt Vân Nhược Dư mở ba hộp phấn mặt ra, ba hộp phấn màu sắc không khác biệt là mấy, ở trong mắt Tề Loan đều là màu đỏ, nhưng hắn cố tình cường điệu sự khác nhau của của phấn mặt này: “Nàng xem, cái này hồng hơn một chút, cái nhạt hơn, còn cái này…hòa lẫn giữa hai màu.”

Vân Nhược Dư nghe được nghe đến đó, nhịn không được cười ra tiếng, nhưng vẫn như cũ tỏ vẻ trấn định, làm bộ không thèm để ý tới: “Không phải đều là màu đỏ sao?”

“Sao lại có thể giống nhau?” Tề Loan khoa trương nói: “Đây đều là màu đỏ không giống nhau.”

Vân Nhược Dư trầm mặc không nói.

“Sao nàng vẫn không cao hứng? Không phải nàng đã nói với ta, những màu vàng đó không giống nhau, màu này nhạt hơn, màu này đậm hơn chút sao.” Tề Loan chỉ vào kia đống sợi thêu nói: “Nàng bảo nó tốt, ta đã cố tình mua thêm nhiều hơn.”

Vân Nhược Dư sao có thể không nghe ra ý tứ của Tề Loan, hắn cố ý mua tới đưa cho nàng, bởi vì không biết nàng rốt cuộc thích thứ gì, cho nên mới mua toàn bộ.

Trong lòng nàng không phải không cảm động, nàng nhìn mấy thứ này, nhịn không được nở nụ cười, Tề Loan vội vàng dẫn nàng qua xem: “Nàng nhìn xem, màu này là nàng nói có đúng không, ta cố ý tự mình đi mua hẳn là không chọn sai chứ.”

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng lắc đầu, màu sắc đều không chọn sai, nàng xem qua bao nhiêu thứ, Tề Loan đều mua đem về, thậm chí còn mua cả kim thêu hoa: “Chưởng quầy nói thứ này rất tốt, ta cũng không hiểu, hắn nói tốt ta liền mua cho nàng.”

“Ở cửa hàng thật ra còn vài thứ tốt, nhưng ta lại lo lắng mua về nàng không thích, loại đồ vật này có phải cần quen tay mới làm được hay không?”

Tề Loan thật sự không hiểu mấy thứ này, nhưng hắn hiểu được chuyện đặt mình vào hoàn cảnh người khác để tự hỏi vấn đề này, thời điểm hành quân đánh giặc yêu cầu vũ khí phù hợp, thêu hoa cũng cần tìm công cụ thích hợp mới tốt.



Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, Tề Loan vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của nàng, nhìn thấy rốt cuộc Vân Nhược Dư cũng nở nụ cười, hắn mới thả lỏng xuống.

Sau đó liền lấy hết sức hỏi chuyện Vân Nhược Dư.

Vân Nhược Dư vừa nghe, tươi cười trên mặt dần biến mất, ngay sau đó nước mắt lập tức rơi xuống, nàng không muốn để Tề Loan thấy, liều mạng dùng tay lau đi, chỉ là càng lau càng nhiều.

Cuối cùng bụm mặt khóc lên.

Tề Loan nhìn thấy một màn này suýt chút nữa hỏng mất, không phải đã tốt rồi sao? Không phải đã cười rồi sao?

Tại sao đang êm đẹp lại khóc đến mức đó?

Chẳng lẽ nữ nhân đều là không nói đạo lý như vậy sao?

“Nương tử, rốt cuộc vì sao nàng lại không vui? Nàng nói cho ta biết dược không?” Tề Loan đau đầu không thôi, hắn lớn đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi đến mức này.

Tề Loan vốn đợi nàng bình tĩnh lại, nhưng lại thật sự không đành lòng thấy Vân Nhược Dư khóc: “Nương tử, đừng khóc được không? Cẩn thận lát nữa đôi mắt nàng sẽ sưng lên.”

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, không những không ngừng rơi nước mắt, ngược lại cả người bổ nhào vào lòng Tề Loan, nước mắt càng thêm tàn sát bừa bãi: “Chàng mua nhiều thứ này làm gì… Chúng ta không có tiền, chúng ta không có tiền.”

Tề Loan hơi sửng sốt, nhịn xuống xúc động muốn lùi lại phía sau, thân thể cứng đờ, xấu hổ vỗ vỗ sau lưng Vân Nhược Dư trấn an cảm xúc của nàng: “Được rồi được rồi, không khóc không khóc.”