Chương 42

Vân Nhược Dư nhìn sợi thêu và phấn mặt đặt chỉnh tề trên mặt bàn, trong lòng chợt trùng xuống.

Nàng chỉ cần nhìn thoáng qua, liền nhận ra đó là sợi thêu ở cửa hàng kia, phàm là cửa hàng có chút nổi tiếng đều sẽ in tên trên bìa đóng gói.

Sợi thêu là Lan Ngọc Phường, phấn mặt là Đan Nhã Uyển.

Đồ ở hai cửa hàng này đều không hề rẻ.

Vân Nhược Dư mở phấn mặt ra nhìn, phát hiện đều là màu đỏ, chỉ là có khác biệt rất nhỏ.

Phu quân nhà nàng đến cả màu vàng nâu và vàng cam còn không phân biệt được, nhất định cũng không phân được nhưng phấn mặt này khác nhau như thế nào.

Vì sao hắn lại mua những thứ này về?

Chẳng lẽ hắn bị người nào lừa dối sao?

Vân Nhược Dư tính toán giá trị của mấy thứ này, trong lòng lại giận lên, mua nhiều đồ vật như vậy không biết đã thiêu tốn bao nhiêu bạc?

Nghĩ đến đây, ủy khuất lúc trước như thế nào cũng rảnh lo nữa, xoay người đi tìm Tề Loan, còn chưa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng đập cửa: “Nương tử, nàng đã tỉnh chưa?”

Vân Nhược Dư nghe được động tĩnh, chạy chóng chạy tới mở cửa ra, ánh mắt không tốt nhìn: “Chàng đi từ nơi nào tới?”

Tề Loan đối mặt với dáng vẻ hùng hổ của Vân Nhược Dư, trong lúc nhất thời có hơi hụt hẫng, vốn dĩ hắn muốn tới đây xem Vân Nhược Dư thế nào, muốn biết bản thân đưa sợi thêu và phấn mặt đó tới có thể làm nàng bớt giận hay không?



Nhưng sao nhìn bộ dạng của nàng lúc này lại càng tức giận?

“Từ… Từ thư phòng tới đây, ta vừa mới đọc xong sách.” Tề Loan theo bản năng giải thích, theo bản năng muốn làm Vân Nhược Dư bớt giận một chút.

“Phải không?” Vân Nhược Dư mắt đẹp đảo qua, tầm mắt dừng trên mặt hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chàng đọc sách trong thư phòng, còn thời gian rảnh ra bên ngoài mua những thứ kia sao?”

“Ta, ta đọc sách xong liền đi mua.”

“Đọc sách xong đi mua, thật sự đã học xong rồi sao?” Vân Nhược Dư không tin tưởng nhìn hắn: “Không phải là muốn lừa gạt ta chứ?”

“Ta sao có thể làm ra loại chuyện này? Đương nhiên ta hiểu rõ thứ gì mới là quan trọng nhất, ta thật sự học tập xong trước mới ra ngoài đi mua sau.” Tề Loan lo lắng Vân Nhược Dư bắt lấy không bỏ, liền nói gần nói xa.

Thấy Vân Nhược Dư nhắc tới sợi thêu và phấn mặt, rất cao hứng hỏi nàng có thích hay không: “Tuy rằng ta phân không rõ những màu sắc đó, nhưng đó đều những màu nàng xem qua ở cửa hàng.

Trong lúc nhất thời Vân Nhược Dư không biết nên cảm động hay là phải buồn rầu.

“Vậy còn phấn mặt kia thì sao?”

“Ta không biết nàng thích cái nào, cho nên mua toàn bộ.” Tề Loan trả lời đương nhiên, ba hộp phấn mặt, cùng lắm chỉ có ba lượng bạc, nếu có thể giúp Vân Nhược Dư không rơi nước mắt, Tề Loan cảm thấy vô cùng đáng giá.

Sau khi Vân Nhược Dư nghe xong, u sầu trong mắt không giảm đi mà càng tăng thêm: “Phu quân, những thứ này chàng mua tốn bao nhiêu bạc?”

Tề Loan cũng không biết có phải bị mỡ heo che tâm hay không, lại không nghe ra giọng nói của nàng không thích hợp.



Ngược lại nghiêm túc tính toán, ba hộp phấn mặt và số sợi thêu này tổng cộng tốn mười mấy lượng bạc, Tề Loan tính xong liền báo giá ra.

Phản ứng đầu tiên của Vân Nhược Dư là kinh ngạc, hắn lấy nhiều tiền như vậy ở chỗ nào?

Vân Nhược Dư không kịp đi hỏi gì, ngược lại chạy về phía mép giường tìm kiếm hộp nhỏ của mình, phát hiện tiền bạc bên trong vẫn còn, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, run run hỏi hắn, rốt cuộc hắn lấy bạc ở đâu mua mấy thứ này.

Tề Loan nhìn động tác của Vân Nhược Dư, khóe mắt không khống chế được giật giật, ý của công chúa điện hạ rốt cuộc là sao?

Hắn mua đồ thôi, chẳng lẽ lại động vào kho tiền nhỏ của Vân Nhược Dư?

Cũng quá coi thường người.

Trong lòng Tề Loan cảm thấy khó xử, nhưng bởi vì bây giờ cảm xúc của Vân Nhược Dư không ổn, vội vàng nói là lúc trước tích cóp, còn nói là trước đây chép sách cho người ta kiếm được.

“Thì ra chàng lại dám giấu ta tàng tư tiền nhà (quỹ đen).” Vân Nhược Dư nhíu mày, đối với hành vi của Tề Loan khiển trách: “Rốt cuộc chàng giấu ta bao nhiêu tiền?”

Tề Loan: “……”

Cái gì gọi là giấu nàng tàng tư tiền nhà? Đó rõ ràng đều là tiền của hắn, thật sự là tiền của hắn.

Triều đình phát bổng lộc, còn có ban thưởng cho hắn chinh chiến sa trường.

Bởi vì Vân Nhược Dư tâm tâm niệm niệm nhà tranh ở nông thôn, hắn còn tốn một số tiền thật lớn ra ngoài mua nhà cho nàng.