Chương 41

Vân Nhược Dư không muốn giải thích chút nào, nàng rốt cuộc làm sao?

“Nàng nói cho ta biết đi?”

Nàng sao có thể không biết, mỗi một gian cửa hàng ở Kim Lăng thành đều có khách hàng riêng của mình.

Nàng không mua nổi sợi thêu, nhưng cũng không nhất định một hai phải mua.

Bất quá chỉ là nói vài câu chua ngoa, chẳng lẽ xúc phạm tới pháp luật sao?

Yêu cầu như vậy thao thao bất tuyệt cùng nàng giảng đạo lý?

“Là bởi vì những sợi thêu đó sao?” Tề Loan thử thăm dò mở miệng, thấy Vân Nhược Dư không nói lời nào, chỉ nghĩ mình đoán đúng rồi: “Nếu nàng thích ta mua tất cả về nhà cho nàng được không?”

Chỉ là sau khi Vân Nhược Dư nghe xong, sắc mặt càng thêm không ổn: “Ta phải đi về, ta không muốn nói chuyện với chàng.”

“Nương tử, sao nàng lại tức giận vậy chứ?”

“Ta không tức giận.” Vân Nhược Dư lau khô nước mắt trên mặt, hung hăng nói với hắn: “Ta nói lại một lần nữa, ta thật sự không tức giận!”

Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư buồn bực rời đi, thực sự không thể tin được những lời nàng nói.

Hai người cứ như thế một trước một sau trở về tướng quân phủ.

Vân Nhược Dư đương nhiên biết Tề Loan đi theo sau lưng nàng, nhưng nàng lại làm như không thấy, chỉ xem như hắn không tồn tại.

Sau khi trở về tướng quân phủ liền nhốt mình trong phòng, mặc cho Tề Loan nói gì nàng vẫn không muốn mở cửa, cuối cùng không còn động tĩnh.



Đến khi Tề Loan sốt ruột muốn phá cửa đi vào, trong phòng lại truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, hắn mới biết được Vân Nhược Dư khóc mệt nên ngủ rồi.

Tề Loan trở lại chính viện, ngồi trên án thư phát ngốc.

La Sát từ bên ngoài tiến vào, còn chưa đi đến trước mặt đã bị tướng quân quở trách một hồi:“Tại sao bây giờ ngươi mới về?”

La Sát có hơi ủy khuất, không biết đại tướng quân nói lời này là có ý gì: “Tướng quân, ti chức dựa theo ngài phân phó đi tìm người, vì để cho chân thật hơn còn cố ý đi tìm một thư sinh tới.”

Tề Loan bảo La Sát đi tìm, nhưng Khương Hiền kia rõ ràng là thư sinh ngốc.

Không chỉ không thông minh, còn thiếu chút nữa bị vạch trần.

“Thôi thôi.” Tề Loan vẫy tay, lười so đo chuyện này với La Sát, ngược lại hỏi La Sát nếu tiểu cô nương tức giận phải làm như thế nào.

“Tướng quân, ngài lại chọc công chúa tức giận sao?” Ngữ khi La Sát vô cùng kinh ngạc không thể nào tin được, chỉ cảm thấy chủ tướng thật sự không hiểu thương hương tiếc ngọc.

Ngay cả Ngũ công chúa tính tình ôn nhu, dịu dàng cũng có thể bị tướng quân chọc cho tức giận.

Rốt cuộc tướng quân đã làm gì?

Tề Loan lạnh lùng quát lớn bắt La Sát câm miệng, cái gì gọi là lại chọc Vân Nhược Dư tức giận? Hắn từng làm Vân Nhược Dư tức giận khi nào?

Tề Loan lạnh mặt không nói lời nào, vẻ mặt La Sát đau khổ muốn đảm nhiệm vị trí quân sư quạt mo, sau khi nghe rõ ngọn nguồn mọi chuyện, La Sát đưa ra một kiến nghị cực kỳ không đáng tin: “Có lẽ là công chúa thích sợi tơ kia, ngượng ngùng trực tiếp nói ra.”

“Hả, vậy chiếu theo lời ngươi nói, nên làm thế nào bây giờ?”

“Theo như ý của ti chức, không bằng tướng quân mua món đồ công chúa thích về, coi như là bồi tội với nàng. Về phần những màu vàng người vừa nói không phân biệt được, nếu không rõ vậy mua toàn bộ.” La Sát tài đại khí thô *mở miệng.



(Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)

Tề Loan dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, không xác định hỏi: “… Có thể được không?”

“Ti chức nghe các huynh đệ trong quân nói, nữ nhân đều là người khẩu thị tâm phi, nói không nghĩ muốn, không phải thật sự không muốn.”

“Thật không?” Tề Loan có hơi hoài nghi lời La Sát nói, nhưng nghe xong lại cảm thấy không có vấn đề gì: “Nhưng nàng là công chúa.”

“Công chúa không phải cũng là nữ nhân sao.” La Sát quyết tâm phải tẩy não Tề Loan.

Nói xong lời cuối cùng Tề Loan chỉ cảm thấy càng nghe càng có lý, thật sự tin như vậy, vốn định phân phó người đi mua, cuối cùng thật sự không yên tâm, liền tự mình đi.

Tuy rằng Tề Loan không phân biệt rõ nhưng màu này, nhưng hắn có thể nhớ kỹ Vân Nhược Dư nhìn nhưng sợi thêu nào.

Sau khi từ thêu phường đi ra, Tề Loan thuận tiện đi tới Đan Nhã Uyển mua phấn mặt cho nàng.

Tin tưởng tràn đầy trở về tướng quân phủ.

Chờ ngủ Vân Nhược Dư một giấc dậy, nhìn những sợi thêu cùng phấn mặt đó, không những không kích động, vui vẻ như Tề Loan nghĩ, ngược lại trong lòng trầm xuống.

Ý của phu quân là gì?

Tác giả có chuyện nói:

Vân Nhược Dư: Nó thật đắt, ta rất thích, nhưng ta không mua, chỉ cần chàng dỗ ta là được.

Tề Loan: Nó đắt có đạo lý của đắt……