Chương 40

Tề Loan nói rõ ràng cũng nghiêm túc giải đáp nghi vấn cho Vân Nhược Dư, nhưng sắc mặt Vân Nhược Dư lại vô cùng kém, vung tay hắn ra, lạnh giọng hỏi hắn: “Lời này của chàng nói với ta là có ý gì?”

“Đây là chàng nói ta nghèo kiết củ lậu?” Vân Nhược Dư nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, trong lòng tràn đầy ủy khuất.

Nàng sao có thể không biết nguyên nhân thêu phường này bán đắt như vậy?

Nàng chỉ là… Chỉ là…

Tề Loan nhìn một màn này, có hơi hoảng sợ, hoàn toàn không dự đoán được Vân Nhược Dư sẽ khóc, luống cuống tay chân bắt đầu tìm khăn tay, muốn lau nước mắt cho Vân Nhược Dư, nhưng nàng không cảm kích chút nào ném khăn tay thật mạnh vào lòng Tề Loan, bụm mặt chạy đi..

Cả người Tề Loan choáng váng, hoàn toàn không rõ sao lại thế này, sau khi phản ứng lại liền lập tức đuổi theo.

Mà đám ám vệ ở trong tối bảo hộ Vân Nhược Dư nhìn thấy chuyện này không do dự ghi lại, hồi cung bẩm báo.

Vân Nhược Dư đi bộ cũng không nhanh, rất nhanh Tề Loan đã đuổi tới.

Thời điểm Tề Loan đuổi theo chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, những người này sao lại làm đường hẹp quanh co như thế, rốt cuộc nàng đi vào chỗ này thế nào? Nếu không phải hắn tai thính mắt tinh, chỉ sợ đuổi không kịp.

Vân Nhược Dư cảm thấy trước công chúng chảy nước mắt thật quá mất mặt, lúc này mới chạy tới nơi không có ai này, không ngờ vẫn bị Tề Loan đuổi kịp.



“Chàng tới đây làm gì?” Trong giọng nói của Vân Nhược Dư mang theo buồn bực, nàng nhanh chóng lau nước mắt, lãnh đạm nhìn Tề Loan: “Chàng đi đi, không cần chàng lo cho ta.”

“Tại sao đang tốt đẹp nàng lại khóc?” Tề Loan lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Vân Nhược Dư, nhưng căn bản Vân Nhược Dư không cảm kích, quật cường dời mắt đi.

Tề Loan “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”* , chỉ có suy đoán lung tung, “Nương tử, nàng đang tức giận sao? Tại sao nàng lại tức giận?”

“丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, trong lòng càng ủy khuất, tại sao lại tức giận?

Hắn sao có thể không biết xấu hổ hỏi câu đó.

“Ta không tức giận.” Vân Nhược Dư lạnh lùng nói, nói xong sợ Tề Loan không tin, lại một lần nữa cường điệu: “Chàng không cần nói bậy, ta thật sự không tức giận.”

Tề Loan nhìn bộ dáng thở phì phì của Vân Nhược Dư, nếu thật sự tin tưởng nàng không tức giận vậy hắn nhất định là tên ngốc.



Hắn lo lắng Vân Nhược Dư lại chạy lần nữa, vẫn túm chặt tay nàng không bỏ ra: “Nương tử, rốt cuộc nàng tức giận cái gì?”

Vân Nhược Dư muốn tránh tay Tề Loan ra, nhưng mặc kệ nỗ lực như thế nào đều không thoát ra được, trong lòng bị chọc cho giận thêm: “Chàng buông ta ra.”

“Nàng nói trước cho ta biết.” Tề Loan cố chấp hỏi, nhất định không chịu buông tay, trong chốc lát lại làm tay Vân Nhược Dư đỏ lên một vòng.

“Chàng làm đau ta.” Hốc mắt Vân Nhược Dư hồng hồng nhìn hắn.

Tề Loan buông tay ra, nói một câu xin lỗi, nhưng Vân Nhược Dư vừa động hắn lại theo bản năng muốn duỗi tay ra bắt lấy, Vân Nhược Dư cẩn thận lùi lại một bước, vừa xoa tay mình vừa trừng mắt nhìn hắn.

Trên cổ tay trắng nõn của nàng có một vệt đỏ rõ ràng, vô cùng chói mắt.

Tề Loan nhìn thấy lập tức nhẹ giọng mở miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi, ta không cố ý.”

Trên mặt Vân Nhược Dư vẫn còn dính nước mắt, không khí xấu hổ ban đầu cũng đã bình tĩnh lại, chỉ là tròng lòng nàng vẫn còn ủy khuất.

Cũng bởi vậy Vân Nhược Dư không muốn nói chuyện với Tề Loan, thậm chí cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Nhưng Tề Loan vẫn không đoán ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có thể tiếp tục hỏi lại: “Nương tử, rốt cuộc nàng sao vậy?”