Chương 39

Vân Nhược Dư đi tới thêu phường, vui vẻ như cá gặp nước.

Thương phẩm ở Thêu phường rực rỡ muôn màu, sợi thêu tươi đẹp bắt mắt.

Mấu chốt nhất là sợi thêu cực kỳ đầy đủ, không thiếu màu nào.

Chỉ màu vàng đã có vài loại, nếu mỗi màu đều mua một ít về nàng sẽ không lo không làm được đồ thêu xinh đẹp nữa.

Vân Nhược Dư cực kỳ cao hứng, gấp không chờ nổi muốn chia sẻ niềm vui với người khác.

Nhưng bên cạnh không có người khác, chỉ có một mình phu quân, Vân Nhược Dư cũng không ngại, cầm ba màu vàng hỏi hắn, màu nào đẹp nhất.

Tề Loan nhìn ba màu sợi thêu suy tư tự hỏi, ba màu này có chỗ nào không giống nhau.

“Đương nhiên không giống nhau, phu quân chàng nhìn đi cái này sẽ nhạt hơn, cái này sẽ đậm hơn, còn màu này hoàn toàn khác hai màu còn lại.” Vân Nhược Dư nói như thuộc trong lòng bàn tay, thấy biểu tình trên mặt Tề Loan càng ngày càng mê mang, chỉ cảm thấy có hơi buồn cười.

“Màu sắc của những sợi thêu này không khác gì màu thuốc vẽ tranh, phu quân không phân biệt được màu chỉ thêu, tại sao lại có thể phân biệt được thuốc màu?” Trong giọng nói của Vân Nhược Dư mang theo hoang mang nhàn nhạt, trong mắt nàng không phải nó đều giống nhau sao?

Chẳng lẽ thuốc màu biến thành chỉ thêu, còn có thể thay đổi cả màu sắc?

Tề Loan làm sao mà biết được phân biệt mấy màu sắc đó như thế nào? Hắn có thể đại khái nhận ra màu đó đã là không tồi, từ nhỏ hắn đã không thích xem sách sao có thể vẽ tranh?



Về phần tranh vẽ, Tề Loan cũng chỉ có lúc nhỏ đọc sách để ứng phó với phu tử mới vẽ một ít.

Bất quá, Tề Loan lại thường xuyên nghe nói Ngũ công chúa đa tài đa nghệ.

Nàng biết được những thứ này, cũng chẳng có gì lạ.

“Thuốc màu ta cũng không phân biệt rõ.” Tề Loan không chột dạ một câu trả lời lại, căn bản không muốn phùng má giả làm người mập, căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Vân Nhược Dư nếu hắn căng đầu nói dối hai câu, sau khi hồi phủ nhất định sẽ bị bắt vẽ tranh.

Vẫn là đem loại nguy hiểm này bóp chết sạch sẽ mới thỏa đáng.

“Ta không thích vẽ tranh, miễn cưỡng vẽ một vài bức, cũng không thể cho người khác nhìn.” Tề Loan trả lời dứt khoát lưu loát.

Có dáng vẻ bất chấp tất cả.

Chỉ là Vân Nhược Dư không những không có kinh ngạc, mất mát, ngược lại nhìn hắn nở nụ cười: “Phu quân quả nhiên là người thẳng thắn, là chính nhân quân tử.”

Tề Loan nhất thời không phản ứng lại được, công chúa đang khen hắn sao?

“Trên đời này có rất nhiều người sống dối trá, rõ ràng là không biết gì, lại cố tình làm bộ cái gì cũng biết, cũng không biết gạt người như vậy là có ý gì.” Vân Nhược Dư thấy Tề Loan đối với sợi thêu trước mắt dốt đặc cán mai cũng không làm ra chuyện làm khó người khác.

Sau khi nàng chọn một số màu rồi hỏi giá, lại lễ phép nó với chưởng quầy nàng còn muốn nhìn thêm.

Tề Loan không hiểu được, không phải nàng rất thích mấy màu này sao?



Hắn mơ hồ đuổi theo Vân Nhược Dư rời đi, vừa khỏi cửa lớn thêu phường Vân Nhược Dư liền quay về phía Tề Loan oán giận: “Mấy thứ này không phải quá đắt sao? Sợi tơ ở đây trộn lẫn với vàng sao? Mua nhiều như vậy cũng không thể rẻ hơn chút nào.”

Vân Nhược Dư lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy luyến tiếc, nhưng nàng lại lôi kéo Tề Loan rời đi: “Phu quân chúng ta đi tới nhà tiếp theo.”

“Sợi thêu kia không tốt sao?” Tề Loan không hiểu được chất lượng của sợi thêu như thế nào, lại nhìn rõ ràng biểu tình của Vân Nhược Dư rõ ràng nàng rất thích.

“Sợi thêu kia đương nhiên rất tốt chỉ là nó thật sự rất đắt, nghiệp dệt ở Kim Lăng thành phát đạt như vậy, chàng nhìn trong thành xem nơi nào cũng có thêu phường và phường nhuộm, tại sao ở đây có tự tin mà bán đắt đến mức đó?” Vân Nhược Dư thở phì phì nói: “Chúng ta vẫn nên đi tới nhà tiếp theo, nhà tiếp theo nhất định sẽ tốt hơn.”

Đặc biệt là nhìn tới cửa hàng vừa đi ra có khách đến đầy nhà, càng cảm thấy không vui, khẩu thị tâm phi nói: “Nhất định là muốn lừa gạt bạc của chúng ta.”

Tề Loan nhìn bộ dáng trẻ con của nàng, không nhịn được cười ra tiếng.

Tuy hắn không biết giá trị của sợi thêu, nhưng vẫn có thể hiểu rõ lý do tại sao bán đắt như thế, thấy Vân Nhược Dư không vui liền muốn giải thích nghi hoặc cho nàng.

Rốt cuộc công chúa điện hạ nhiều năm chỉ sống nơi thâm cung, hẳn không rõ chuyện này: “Lời này của nương tử có lẽ sai rồi, mở cửa làm buôn bán đương nhiên là muốn kiếm tiền, tuy nói Kim Lăng thành nơi nơi đều có phường nhuộm và thêu phường, nhưng không phải nhà nào cũng bán đắt như vậy, bởi vì mỗi nhà sẽ tiếp xúc với từng khách nhân khác nhau, đạo lý này nói vậy hẳn nàng cũng biết rõ.”

Sau khi Vân Nhược Dư nghe xong, không những không được an ủi, ngược lại sắc mặt càng thêm kỳ quái.

Nhưng Tề Loan lại hồn nhiên chưa phát giác, vẫn nghiêm túc giảng đạo lý cho nàng: “Nhà họ bán, tự nhiên đắt như thế, vẫn có người nguyện ý bỏ tiền ra mua, nếu họ hạ giá sợi thêu xuống, vậy những người mua lúc đầu chẳng phải cảm thấy trong lòng khó chịu hay sao?”

“Đây là đối mặt với từng nhóm khách nhân khác nhau, nàng hiểu không?”