Chương 25

Nhìn bộ dạng nghiêm túc an ủi kia, khiến trong lòng Tề Loan nảy sinh cảm giác khác lạ.

Hắn đúng là không biết học đường đã bắt đầu dạy học hay chưa, mà có học rồi hắn cũng không đến.

Có lẽ là bởi vì biểu tình của Vân Nhược Dư quá mức nghiêm túc, làm Tề Loan sinh ra rất nhiều hoảng hốt, tâm sự vẫn luôn rối loạn trong lòng hắn lại có nhẹ nhàng bâng khua nói ra: “Nếu ta, không muốn đi … Không muốn đi học đường thì sao?”

Trong triều, chém gϊếŧ còn thảm thiết hơn ngoài chiến trường.

Lưỡi thượng có Long Tuyền, gϊếŧ người không thấy máu.

“Vì sao phu quân không muốn đi?” Vân Nhược Dư nghi ngờ hỏi: “Kim bảng đề danh, cưỡi ngựa dạo phố không phải luôn là mộng tưởng từ trước cho tới nay của phu quân sao?”

Tề Loan mím môi, trong giọng nói có chút chán ghét: “Nếu ở học đường, có người ta ghét thì phải thế nào?”

“Phu quân, sao chàng có thể nghĩ như vậy?” Vân Nhược Dư nghiêm túc bắt đầu thuyết phục: “Người đáng ghét nơi nào cũng có, không chỉ ở học đường, nếu lúc này chàng đi lượn ra đường một vòng, nói không chừng cũng có thể đυ.ng phải người mình ghét. Nhiều người như vậy, chàng có thể ghét hết sao?”

Tề Loan trầm mặc không nói.

Đúng vậy, người đáng ghét chỗ nào cũng có, nơi nơi đều có.

Vân Nhược Dư thấy hắn không nói lời nào, chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng thêm cố gắng nói: “Bây giờ chàng và người đó cùng một học đường, nếu sau này có thể trúng cử nhân, tiến sĩ, có lẽ chàng và hắn sẽ trở thành đồng liêu, đến lúc đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Hay là phu quân không muốn giao tiếp với đồng liêu?”

Tề Loan nghe thấy lời này, biết rõ tiểu công chúa không có ý này, nhưng vẫn cảm thấy Vân Nhược Dư đang ám chỉ hắn.



“Phu quân ngàn vạn lần không thể tùy hứng như vậy, chàng không thích bọn họ, nhất định là bọn họ không tốt, làm gì đó chọc chàng không vui, nhưng chàng cũng không thể bởi vì chuyện này mà không tới học đường.” Vân Nhược Dư nghiêm túc phân tích cho hăn.

Để Tề Loan không thể vì sai lầm của người khác mà khiến mình cũng phải ăn trái đắng.

Đi học đường mới có thể tiếp thu được tri thức, đều là vì chính Tề Loan.

Cuộc sống về sau cũng là vì chính mình.

“Ta…” Tề Loan bị nói á khẩu không trả lời được, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác, khả năng của mình còn không hiểu chuyện bằng tiểu cô nương.

“Nếu nghĩ tới lâu dài, ngày sau phu quân cao trung tiến sĩ, đi thượng triều chẳng lẽ cũng muốn tùy hứng như vậy sao, nhìn ai không thoải mái, liền không đi lâm triều sao?” Vân Nhược Dư nói thẳng vào vấn đề.

Tề Loan bị chọc trúng vào tâm tư há hốc miệng cũng không nói được lời nào.

“Phu quân chàng đọc sách thi khoa cử, không phải là muốn đền đáp quốc gia sao? Nếu như thế hà tất lại phải so đo với người đáng ghét đó? Nếu là bởi vì bọn họ chậm trễ lý tưởng trong lòng, chẳng phải là quá không đáng giá sao?” Vân Nhược Dư cười ôn nhu.

Lời nói dịu dàng và nụ cười xinh đẹp của Vân Nhược Dư, đã giúp thổi tan mọi bất mãn và tức giận trong lòng Tề Loan.

Không bằng tiểu cô nương hiểu chuyện chậm rãi nói ra, Tề Loan nhớ tới lời của La Sát cùng các thuộc hạ.

Rốt cuộc nội tâm vẫn bị thanh âm mê hoặc này đánh bại nhưng bất mãn không đáng để trong lòng.



Hắn thỏa hiệp nói: “Ngày mai ta tới học đường, giờ Mẹo liền đi.”

Vân Nhược Dư nghe được lời này, tươi cười trên mặt càng thêm ôn nhu.

Nhưng nàng tính toán canh giờ, giọng điệu có hơi tiếc nuối: “So với ngày thường phu quân thức dậy đọc sách, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có nửa canh giờ, không bằng đêm nay phu quân nghỉ ngơi sớm, canh bốn thức dậy, còn có thể đọc sách thêm một canh giờ.”

Tề Loan bộ dạng nghiêm túc của Vân Nhược Dư, thực sự muốn hỏi một chút rốt cuộc tiểu công chúa có bao nhiêu thù hận với hắn?

Canh bốn, trời vẫn còn tối đen, Tề Loan vô cùng không muốn: “Chỉ có hạng người gà gáy cẩu trộm, mới thức dậy lúc canh bốn.”

Bởi vì trời còn chưa sáng, thuận tiện cho việc trộm cắp.

“Ta là người đọc sách, sao có thể thức dậy vào thời điểm này?” Tề Loan lời lẽ chính đáng cự tuyệt: “Sẽ làm người khác hiểu lầm.”

“Chuyện này có gì mà hiểu lầm, ta chỉ nói chàng dậy đọc sách, không phải bắt chàng đi trộm cắp, chiếu theo lời phu quân nói, phố xá họp chợ, trời chưa sáng đã phải dậy buôn bán, cũng sẽ bị hiểu lầm là hạng người gà gáy cẩu trộm sao?”

Tề Loan: “……”

Hắn bị Vân Nhược Dư nói một hồi làm cho á khẩu, bắt đầu hoài nghi có phải mình đọc quá ít sách hay không, lúc này mới hoàn toàn bị khi dễ.

Tác giả có chuyện nói:

Tề Loan: Ta thật sự không muốn đi thượng triều, ta là bị bắt ~~