Chương 24

Tề Loan liên tục tẩy não bản thân, ăn xong một khối bánh Hạch Đào.

“Phu quân cảm thấy hương vị thế nào?”

Tề Loan hoàn toàn không biết thâm ý trong lời nói của Vân Nhược Dư, thuận tiện khen mấy câu: “Bánh Hạch Đào ở Bảo Nguyệt Trai quả nhiên là mỹ vị ngon miệng, trách không được lúc trước nàng vẫn uôn tâm tâm niệm niệm.”

Tuy đắt hơn của hàng điểm tâm bình thường một chút, nhưng hương vị thực sự không tồi .Hắn vốn tưởng rằng mình khen Bánh Hạch đào, sẽ khiến Vân Nhược Dư cao hứng, nhưng biểu tình Ngũ công chúa lại có chút cổ quái.

Nàng đặt bánh Hạch đào sang một bên, hai tay chắp lại, ngước mắt nhìn về phía Tề Loan: “Phu quân, nếu không ta đi tìm đại phu xem qua cho chàng được không?”

Tề Loan chỉ cảm thấy không thể hiểu được, hắn đang êm đẹp tại sao phải đi tìm đại phu?

Chẳng lẽ là bởi vì công chúa điện hạ nấu cháo thành nghiện? Còn muốn tiếp tục cho hắn ăn cháo gừng băm?

Tề Loan chỉ cần nhớ tới kia hương vị đáng sợ kia liền cảm thấy cả người không khoẻ, vội vàng không ngừng lắc đầu: “Không cần, ta rất tốt, không có vấn đề gì.”

Nhưng vô luận Tề Loan bảo đảm như thế nào, u sầu trong mắt Vân Nhược Dư vẫn không tiêu tán: “Chỉ là phu quân, ta vẫn cảm thấy vị giác của chàng xảy ra vấn đề. Bánh Hạch Đào của Bảo Nguyệt trai làm tuy rằng rất ngon, nhưng thực sự không bằng Ngân Điệp làm.”

Tề Loan sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới chuyện này: “Kỳ thật là bởi vì…”

“Tuy nói người với người khẩu vị không giống nhau, nhưng cũng không đến mức kém nhiều như vậy chứ.” Cùng làm một loại điểm tâm, cũng không phải là món ăn hiếm lạ gì.



Hôm đó Ngân Điệp làm, quả thật là có cả bánh Hạch đào.

“Cho nên phu quân chúng ta vẫn nên tìm đại phu đến xem, ta nghe nói bị bệnh giấu thầy là tối kị nhất, vạn nhất vị giác của chàng thật sự xảy ra vấn đề, phải làm sao bây giờ?” Vân Nhược Dư vẻ mặt lo lắng.

Tề Loan: “……”

Tề Loan phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần khẳng định không phải khẩu vị mình không tốt, mà là do mình cảm thấy Ngân Điệp là không ngon.

Nhưng Vân Nhược Dư truy vấn nguyên nhân, Tề Loan lại im bặt không dám nói nữa, hỏi đến cuối cùng liền nói một câu hắn không thích lừa gạt qua.

Vân Nhược Dư có hơi khó hiểu.

Nhưng rất nhanh, Vân Nhược Dư liền suy nghĩ cẩn thận lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, cười đến mức Tề Loan không thể hiểu được, nghi hoặc nhăn mày lại: “Nàng làm sao vậy?”

“Phu quân là đau lòng cho ta sao? Bởi vì thϊếp nói muốn làm điểm tâm, chàng mới nói Ngân Điệp làm không ngon?” Biểu tình Vân Nhược Dư vô cùng kiên định, còn lộ ra vui sướиɠ rõ ràng.

Tề Loan đúng là co ý nghĩ này, nhưng hắn cảm thấy mình đau lòng và đau lòng mà Vân Nhược Dư cảm thấy, không phải cùng một chuyện.

Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc này không ăn hay uống thứ gì, bằng không không phải phun trà thì cũng là bị nghẹn, Tề Loan đè trán lại, cực lực phủ nhận, “Ta không có.”

“Phu quân lời này là có ý gì? Là không đau lòng ta sao?” Thanh âm của Vân Nhược Dư lập tức hạ thấp xuống.

Vốn dĩ thái độ của Tề Loan còn vô cùng chắc chắn nhưng nhìn thấy Vân Nhược Dư nháy máy trong lòng liền trở nên mềm nhũn “…… Ta nói, không có, không có không đau lòng nàng.”



Hắn muốn nói thêm gì đó, lại đột ngột quay ngược đi, nhìn thấy tươi cười trên mặt Vân Nhược Dư, Tề Loan chỉ cảm thấy bản thân mình đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Đây có tính là lừa gạt tiểu cô nương không?

Tề Loan lại lâm vào hoàn cảnh nội tâm giãy giụa.

Hắn vốn tưởng rằng Vân Nhược Dư chắc chắn vị giác hắn có vấn đề như vậy, muốn ở lại dây dưa một hồi, nhưng hôm nay có vẻ nàng rất dễ dỗ, nói với nàng không có vấn đề, tiểu công chúa liền tin.

“Nàng…Không có chuyện gì khác muốn hỏi ta sao?” Tề Loan không xác định hỏi một câu.

Vân Nhược Dư ngước mắt, như Tề Loan mong muốn gật đầu: “Đương nhiên là có, không biết hôm nay phu quân đi gặp phu tử, có thu hoạch được gì không?”

Tề Loan sững sờ tại chỗ.

“Phu tử có nói lúc nào đi tới thư viện hay không?”

Hắn đúng là nói năng không biết suy nghĩ.

Tề Loan không nghĩ ra được lý do, bất chấp tất cả ngồi một bên, an tĩnh không nói một lời.

Vân Nhược Dư nhìn bộ dạng đó của hắn, còn tưởng rằng hôm nay đi bái phỏng không thuận lợi, liền đứng lên đi đến bên người Tề Loan, vuốt tóc hắn an ủi: “Phu quân không cần sốt ruột, phu tử nếu thấy phu quân, đương nhiên sẽ không quên, có lẽ thư viện vẫn chưa bắt đầu dạy học.”