Chương 22.1

Chương 22.1

Editor: Như Mộc Xuân Phong

Ôn Hòa không hiểu vì sao sự tình lại phát triển đến mức này, cậu bị Thẩm Minh Diệc đè ở trên giường, không mảnh vải che thân bị nam nhân mυ"ŧ sữa. Hôm nay ngoại trừ buổi sáng có nịt vυ" một lần, từ chiều đến buổi tối trở về từ quán bar cũng không có nịt lại. Thẩm Minh Diệc lại dùng môi mυ"ŧ, từng luồng sữa bị hắn hút bắn vào trong miệng rồi nuốt xuống, Ôn Hòa cảm thấy cả cơ thể mình đều sắp bị hút cạn.

"Thẩm Minh Diệc, a...... Cậu đừng hút nữa, đau......"

Đầṳ ѵú vốn dĩ đã sưng lên, lưỡi Thẩm Minh Diệc lại vô cùng nóng bỏng, cố chấp hôn liếʍ cậu không buông. Cả đầṳ ѵú đều bị hắn liếʍ mυ"ŧ óng ánh nước, đầu lưỡi khảy lên hai hạt đậu nhỏ đang gắng gượng đứng lên trong không khí, Thẩm Minh Diệc dùng tay nâng ở phía dưới 2 quầng vυ", còn ngại ăn không đủ nên càng dùng sức hàm sâu vào trong miệng, mυ"ŧ đến vừa nhanh lại vừa vội.

Một bàn tay khác cũng buông lỏng Ôn Hòa, sờ đến bầu vυ" còn lại bị bỏ quên, bắt đầu xoa bóp. Hai đầu ngón tay se se núʍ ѵú, sữa tươi chảy ra ướt đầy tay hắn, dính nhớp, hắn đem ngón tay vói vào miệng mình, sắc tình mà vươn đầu lưỡi ra, bắt đầu từ khe hở ngón tay liếʍ đến đầu ngón tay (🙏)

"Thật ngọt, bảo bảo, em có muốn uống sữa không?"

"Tôi không uống, cậu đừng sờ nữa......"

Ôn Hòa cảm thấy đau, Thẩm Minh Diệc lại không chịu buông tha cho cậu, trong lòng nhiều ủy khuất, nhịn không được khó chịu mà khóc lên.

"Đừng mυ"ŧ, a...... Thẩm Minh Diệc, tôi đau......"

"Bảo bảo ngốc." Thẩm Minh Diệc rốt cuộc vẫn không đành lòng làm cậu đau, đứng dậy bế cậu lên, lại sợ cậu đυ.ng vào ván gỗ bên trên, dùng tay che chở đầu của cậu, miệng dỗ ngọt, "Biết tôi mềm lòng nên em khi dễ tôi phải không?"

Ôn Hòa ngồi ở trên đùi hắn, thút thít khóc, "Là cậu khi dễ tôi, tôi đã nói đau rồi cậu còn không chịu buông ra."

"Được được, là tôi sai." Thẩm Minh Diệc hôn hôn cậu, liếʍ nước mắt của cậu, "Nhưng tôi đã nói rồi, tôi chỉ khi dễ một mình em, nên hôm nay tôi sẽ không thả em đi."

Ôn Hòa chả hiểu mô tê gì mà nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, bày ra bộ dáng khiến Thẩm Minh Diệc mềm lòng.

"Thẩm Minh Diệc......" Ôn Hòa vốn dĩ từ quán bar trở về đã cảm thấy ủy khuất, trong lòng thương tâm, lúc này khóc đến quên trời quên đất, "Cậu đừng khi dễ tôi được không? Ta không biết cậu sẽ đi tìm tôi, hu hu......"

Thẩm Minh Diệc dùng lòng bàn tay lau khô nước mắt cho cậu, dán trán mình lên trán của cậu, dùng khẩu ngữ nói: "Không được."

Người mình thích lâu như vậy lại bị tên Tống Văn chết tiệt nẫng tay trên, lần này hắn sẽ không thả Ôn Hòa đi nữa.

"Bảo bảo, tôi sẽ nhẹ thôi." Hắn một bên hôn Ôn Hòa, một bên trấn an cậu "Đừng sợ, giống như lần trước vậy, sẽ rất thoải mái."

"Uhm, không cần...... lừa đảo."

Thẩm Minh Diệc hôn cậu, vừa mới ăn qua nãi thịt nên miệng hắn đều là vị sữa ngọt lịm.

"Nếm được không? Vị sữa của em." Thẩm Minh Diệc cố ý nói với cậu. Ôn Hòa trốn không được, mặt đỏ bừng, bản thân lại nếm vị sữa của mình từ miệng một nam nhân khác, cậu căn bản không dám mở mắt nhìn hắn. (Editor đã ngất xỉu)

Thẩm Minh Diệc vờ như không thấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác thảo cơ thể cậu, đem bờ môi Ôn Hòa quyến luyến mυ"ŧ trong miệng, "Thật sự rất ngọt, bảo bảo, tôi đút cho em nhé."

Ôn Hòa còn chưa kịp hiểu “đút" này có ý nghĩa gì liền thấy Thẩm Minh Diệc buông cậu ra, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú, cậu có thể cảm giác rõ ràng sữa của mình bị hút ra.

Ôn Hoà bị bất ngờ rên lên thành tiếng, "A...... Cậu lại hút nữa......"

Thẩm Minh Diệc hút đủ rồi, lại lần nữa ngồi thẳng đối mặt với Ôn Hòa, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mang theo ý cười mơ hồ.

"Cậu làm sao vậy?"

Nhìn tôi như vậy làm gì?

"Uhm ——"

Thẩm Minh Diệc nghiêng người về phía cậu, Ôn Hòa còn đang ngồi ở trên đùi hắn. Hắn vòng tay vuốt ve cổ Ôn Hòa, buộc cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Ôn Hòa ánh lên sự hoảng loạn vô thố, bên dưới là đôi môi hồng nhuận ướŧ áŧ của cậu. Hắn híp híp mắt, sau đó không chút do dự mà hôn xuống.

Thẩm Minh Diệc từ tốn hé miệng, sữa từ trong miệng hắn chậm rãi rót sang, mùi vị thơm ngọt thoáng chốc tràn đầy khoang miệng, rơi xuống cổ họng Ôn Hòa, khiến cậu theo bản năng mà nuốt xuống.

"Ngọt đúng không?" Thẩm Minh Diệc dường như chẳng hề hấn gì mà hỏi cậu, "Làm tôi mê chết đi được, chỉ ước mỗi ngày đều có thể uống sữa của em."

Ôn Hòa không thể tin được Thẩm Minh Diệc có thể nói mấy chuyện này trở nên bình thường như vậy, chẳng khác gì việc mỗi ngày uống một chén nước. Cậu chẳng biết nên mắng hắn như thế nào nữa, chỉ có thể quay mặt đi nhìn vách tường, muốn giả ngốc nhưng cũng không làm được. Hai tay Thẩm Minh Diệc cứ táy máy trên người cậu, mới đầu còn giả bộ ôm eo, lúc này đã chạy dọc theo lưng quần thùng thình vói vào xoa nắn mông cậu.

"Cậu là người xấu." Ôn Hòa chụp lại tay hắn, chút sức lực này đối với Thẩm Minh Diệc chả khác nào thuốc thôi tình, "Đừng, a......"

"Bảo bảo mới là người xấu." Thanh âm Thẩm Minh Diệc như đang làm nũng, hắn hôn lên cằm Ôn Hòa, một đường hôn đến cổ, cuối cùng dừng lại ở bên tai, "Tôi muốn bảo bảo, bảo bảo cũng phải cho tôi làm."

Ôn Hòa sợ, cậu hiện tại cả người đều đau nhức, làm gì còn sức để lăn giường.

"Không được, đau, Thẩm Minh Diệc...... Lần sau đi, được không?"

Thẩm Minh Diệc không chút lưu tình nào mà cự tuyệt, vùi mặt vào cổ Ôn Hòa, "Em ghét tôi đến vậy sao?"

"Không có......" Ôn Hòa thẹn thùng, không biết giải thích như thế nào, "Không có chán ghét cậu."

Thẩm Minh Diệc đôi tay tùy tiện mà nhéo mông thịt cậu, dùng sức tách ra hai bên, ngón tay duỗi vào huyệt da^ʍ đã sớm ướt đẫm của Ôn Hòa.

"Không ghét chính là thích." Thẩm Minh Diệc nói: "Bảo bảo ngoan, không đau."

—----------------

Lượt đề cử, bình luận và chấm điểm của các bạn là động lực để mình ra truyện mỗi ngày <3

Mọi người nhớ bấm vào chuông để nhận thông báo chương mới nhé!

Quốc khánh vui vẻ!